Edit Ngọc Trúc
Trần Nhất Trần bẩm: “Bẩm lão gia, đều ở đây cả. Bên này là hàng hải sản, bên kia là hàng khô. Ở góc này còn có ít dược liệu, đều là bảo vật đáy rương của chúng ta.”
Bá Doanh tỏ ra hứng thú: “Ồ? Có những loại dược gì vậy?”
Trần Nhất Trần đáp: “Bẩm lão gia, phần nhiều là thuốc bổ ôn dưỡng, có mấy loại còn được đưa từ phương Đông xa xôi đến.”
Người trong thương đội nhanh chóng mở hết các rương hàng, ngoan ngoãn khoanh tay đứng phía sau, không ai dám nhúc nhích.
Nhìn thấy thanh niên trước mặt cùng đám thị vệ phía sau hắn, ai nấy đều hiểu rõ — trước mặt người này không có đường cò kè mặc cả, càng không có cơ hội sống nếu phạm sai.
Với hạng người quyền quý như vậy, không ai dám chủ động đòi tiền. Phải đợi các vị ấy “ban thưởng”. Bọn họ nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu. Nói nhiều hai câu không chừng cái đầu cũng không giữ được. May thay, đa số những vị như vậy vẫn còn lòng dạ từ tâm, không đến mức giết người cướp của.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT