Mễ Tô vội vàng quay về chỗ ngồi, nhưng tim cậu lại đập thình thịch mãi không thôi.
Dù màn thể hiện vừa rồi đúng là cậu cũng có ý bán thảm cho bản thân, nhưng cậu không ngờ nó lại thật sự hiệu quả.
Vai ác có ý gì đây? Chịu bắt tay giảng hòa với cậu rồi sao?
Cậu nhớ trong nguyên tác tuyệt đối không có cảnh này, càng rõ ràng hơn với tính cách của vai ác, hành động như vậy chẳng khác nào chủ động tỏ thiện ý với cậu!
Càng nghĩ càng thấy có khả năng, đôi mắt Mễ Tô sáng rực lên, tờ giấy nắm trong tay cũng trở nên thơm tho lạ thường.
Xem ra mọi chuyện cũng không phải hoàn toàn không có chuyển biến tốt đẹp mà! Cậu thầm nghĩ trong lòng đầy vui sướng.
“Này, Mễ Lạp Nhi, cậu vừa đi tìm Phó Bắc Xuyên làm gì thế?” Cậu bạn cùng bàn Tô Nguyên đột nhiên ghé sát lại: “Hình như tớ vừa thấy hắn đẩy cậu?”
“Không có, là do tớ tự ngồi xổm không vững thôi.” Mọi chuyện đã có chuyển biến tốt đẹp, tâm trạng Mễ Tô cực kỳ phấn chấn, cũng chẳng buồn tính toán chuyện không vui trước đó nữa, ngón tay cậu búng nhẹ tờ giấy đang cầm, vẻ mặt đầy vui vẻ: “Đây chẳng phải là tìm người hỏi lời giải câu điền vào chỗ trống thứ hai sao, chậc, học thần đúng là học thần, chữ viết cũng đẹp hơn người khác.”
Tô Nguyên: “...”
Tô Nguyên nhìn cậu từ trên xuống dưới với vẻ mặt như gặp ma, đoạn đưa tay sờ trán cậu, nhíu mày nghiêm túc nói: “Cũng đâu có sốt đâu, sao lại bắt đầu nói mê sảng rồi.”
“Đồ thần kinh!” Mễ Tô cười, gạt phắt móng vuốt của cậu ấy ra, đoạn giơ tờ giấy trong tay lên: “Xem ra cậu có ý kiến với bạn học thần lắm nhỉ, vậy thì lời giải này...”
“Anh Mễ, em sai rồi.” Tô Nguyên lập tức nhận thua trong một giây, vươn tay giật lấy tờ giấy trong tay cậu, vừa nhanh chóng chép lại vừa nói: “Nhưng mà Mễ Lạp Nhi này, cậu với Phó Bắc Xuyên rốt cuộc là tình hình thế nào rồi?”
“Tình hình gì cơ?” Mễ Tô đang mở bài kiểm tra ra định sửa lỗi, nghe vậy liền buột miệng đáp lại.
“Cậu nói xem!” Cây bút trong tay Tô Nguyên khựng lại, cậu ấy nghiêng đầu nhìn Mễ Tô một cái, cuối cùng không nhịn được lại ghé sát vào tai cậu thì thầm to nhỏ: “Cả năm nay cậu với hắn như nước với lửa, ầm ĩ đến mức ai ai cũng biết. Hôm nay cậu rốt cuộc là thế nào đây hả?”
Cả ngày hôm nay Mễ Tô gần như cứ lảng vảng trước mặt Phó Bắc Xuyên, không kiếm chuyện gây sự thì thôi, lại còn mơ hồ tỏ vẻ muốn làm lành, bất thường đến mức cậu ấy sắp nghĩ rằng người trong cơ thể kia đã bị đổi ruột rồi.
“Mễ Lạp Nhi, cậu nói thật cho tớ biết đi, chẳng lẽ cậu vẫn còn thích hắn hả?” Tô Nguyên nhìn cậu với vẻ mặt đầy nghi ngờ: “Cậu không thể ngã vào cùng một cái hố đến hai lần được!”
Cũng không trách cậu ấy nghĩ nhiều, cậu ấy và Mễ Tô lớn lên cùng nhau từ nhỏ, hiểu rõ tính cách của cậu nhất. Từ bé đến lớn Mễ Tô luôn vô tư hôn nhiên, chẳng để bụng chuyện gì, biến số duy nhất chính là Phó Bắc Xuyên.
“Cậu nghĩ linh tinh gì thế!” Mễ Tô hết nói nổi, đảo mắt lườm cậu ấy một cái: “Sao tớ có thể...”
“Mễ Lạp Nhi sao có thể còn thích hắn được!”
Lý Duy ngồi bàn trên Tô Nguyên hóng chuyện nãy giờ, cuối cùng không nhịn được quay người lại tham gia chủ đề: “Chưa nói đến những chuyện quá đáng mà người nào đó đã làm trước đây, ngay cả Mễ Lạp Nhi nhà chúng ta cũng đâu phải kiểu người ăn lại cỏ cũ đâu.”
(*) Ăn lại cỏ cũ (吃回头草): Chỉ việc quay lại với người yêu cũ hoặc làm lại việc đã từ bỏ.
“Đúng vậy. Theo tớ thấy, Mễ Lạp Nhi chắc chắn lại nghĩ ra trò gì mới để chỉnh người rồi!” Một nam sinh cách đó một lối đi cũng ghé vào góp chuyện, mặt mày sáng lấp lánh vẻ hóng kịch hay, nói xong còn nhìn Mễ Tô với ánh mắt dò hỏi.
Chuyện như vậy, trước đây Mễ Tô làm không ít.
Ngay cả Tô Nguyên nghe vậy cũng không nhịn được mà nhìn cậu dò xét, dường như đang đánh giá độ tin cậy của lời nói này.
Mễ Tô: “...”
Tớ không phải, tớ không có!
“Không có, tớ chỉ đột nhiên nghĩ thông suốt rồi thôi.” Mễ Tô ưỡn ngực, mặc cho cậu ấy nhìn dò xét.
“Trước đây cách làm của Phó Bắc Xuyên tuy quá đáng, nhưng cả năm nay tớ cũng nhắm vào hắn không ít, coi như huề nhau đi.” Mễ Tô trình bày suy nghĩ của mình với vẻ mặt đầy chính khí.
Đã quyết định làm vậy thì phải cố gắng hết sức làm cho tốt, không thể để người khác có ấn tượng là cậu không thành tâm.
Mễ Tô nhìn một vòng những người đang vây quanh, nhân cơ hội này truyền đạt quan điểm của mình cho mọi người xung quanh: “Đương nhiên, chủ yếu là tớ cũng không muốn dây dưa với hắn nữa, cảm thấy khá vô vị.”
Quan trọng là cậu cũng chẳng được lợi lộc gì.
Thấy Mễ Tô nói rất nghiêm túc, những người xung quanh đều ngẩn ra lắng nghe, nhất thời không biết nên đáp lời thế nào, không khí đột nhiên trở nên yên lặng.
Lúc này, Dương Khải ngồi cùng bàn với Lý Duy đột nhiên xì một tiếng, quay đầu nhìn sang: “Nói cứ như thật ấy nhỉ, tôi suýt nữa thì tin rồi đấy.”
Vừa dứt lời, cảm nhận được ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào mình, Dương Khải lập tức lộ vẻ đắc ý kiểu ‘bí mật mà các người không biết chỉ có tôi rõ’, nối đoạn lại nhìn Mễ Tô nói: “Này Mễ Tô, thủ đoạn của cậu càng ngày càng cao tay đấy nhỉ.”
Cậu ta liếc nhìn Mễ Tô, rồi lại quét mắt qua người nào đó chói mắt đến gai mắt ở bàn sau, trong mắt lóe lên một tia ghen tị, cuối cùng lại nhếch mép cười khẩy: “Cậu làm vậy, chẳng phải là để giảm bớt sự đề phòng của đối phương, chuẩn bị cho hành động tối nay sao?”
“Hành động? Hành động gì?” Lý Duy ngồi cùng bàn với cậu ta không nhịn được hỏi thành lời, những người khác cũng đều lộ vẻ tò mò.
Mễ Tô nghe vậy tim lại đánh thịch một cái, ánh mắt dò xét nhìn về phía Dương Khải. Chắc không phải như cậu nghĩ đâu nhỉ? Cậu nhớ mình đã nói chuyện xong xuôi với người ta rồi mà.
“Các cậu hỏi Mễ Tô ấy.” Dương Khải cố tình úp mở, sau khi thành công khơi gợi sự tò mò của mọi người, lại cố ý dặn dò Mễ Tô một câu đầy bí ẩn: “Anh Khang bảo tôi nhắn lại với cậu, tối nay tan học đợi cậu ở cổng trường, bảo cậu đừng đến muộn.”
Anh Khang là người mà Dương Khải luôn nịnh bợ, cũng là tên côn đồ ngoài trường được nhờ đến giúp đỡ trong kế hoạch tìm chết cuối cùng.
Mễ Tô cuối cùng không thể bình tĩnh được nữa: “Tôi đã nói với Liêu Viễn rồi mà...”
“Liêu Viễn?” Dương Khải kỳ quái liếc cậu một cái: “Tối qua Liêu Viễn sốt cao nhập viện rồi, hôm nay xin nghỉ cả ngày không đến trường, cậu không biết à?”
Trong đầu Mễ Tô vang lên tiếng ong ong, sắc mặt cậu lập tức trắng bệch.
Lòng vòng một hồi, tình tiết vậy mà lại quay về quỹ đạo ban đầu.
Trong tình tiết truyện, cậu vì muốn trả thù nên đã cố tình hẹn em gái của vai ác ở con hẻm nhỏ cạnh trường, lại sai người đi báo cho vai ác biết, sau đó cùng anh Khang dẫn theo một đám người lấy đó làm cái cớ để uy hiếp, dạy dỗ vai ác một trận cho hả giận. Kết quả trong lúc hỗn loạn có người vô tình làm cô bé bị thương, khiến đôi mắt của cô bé bị mù.
Cô bé mới chỉ học cấp hai, nào đã thấy qua cảnh tượng như vậy bao giờ, bị kích động mạnh nên lập tức có chút rối loạn tinh thần, sau khi khỏi lại vì không chịu nổi cú sốc bị mù mắt mà mắc bệnh trầm cảm, cả đời sống vật vờ khổ sở.
Mà là người thân quan trọng nhất của vai ác, việc cô bé bị thương đã trực tiếp thúc đẩy quá trình hắc hóa của vai ác, từ đó hắn bắt đầu cuộc trả thù điên cuồng, không một ai tham gia vào tối hôm đó trốn thoát được, đặc biệt là cậu, kẻ đầu sỏ gây tội.
“Mễ Lạp Nhi?” Tô Nguyên thấy sắc mặt Mễ Tô không ổn, không nhịn được gọi cậu một tiếng.
Mễ Tô ngẩn ngơ nhìn cậu ấy một cái mà không nói gì, ngược lại Dương Khải bên cạnh lại không nhịn được cười khẩy một tiếng: “Này Mễ Tô, cậu không phải là đến lúc lâm trận lại sợ đấy chứ?”
Dường như vẫn cảm thấy chưa đủ, cậu ta lại lạnh lùng nói thêm: “Anh Khang không phải là người dễ chọc vào đâu.”
“Cậu bớt nói vài câu đi không ai bảo cậu câm đâu!” Tô Nguyên sa sầm mặt mắng Dương Khải một câu, Dương Khải bị cậu ấy quát có chút mất mặt, nhưng lại không dám đối đầu trực diện với cậu ấy, chỉ đành hừ lạnh một tiếng rồi quay người đi.
Những người khác thấy tình hình có chút không vui cũng biết ý quay đầu đi, cúi đầu giả vờ chăm chú sửa lỗi bài.
Đợi mọi người đều quay về chỗ ngồi, Tô Nguyên vội vàng ghé sát lại Mễ Tô: “Mễ Lạp Nhi, cậu vẫn ổn chứ?”
Thấy Mễ Tô lắc đầu, cậu ấy nhớ tới anh Khang mà Dương Khải vừa nhắc đến. Anh Khang là tên côn đồ có tiếng ở khu này, nghe nói lòng dạ độc ác, ra tay lại tàn nhẫn vô cùng, trước đây từng đâm người nên phải vào đồn cảnh sát, gần như là nhân vật khiến học sinh trong trường ai cũng sợ hãi.
Tuy không biết đối phương hẹn Mễ Tô để làm gì, nhưng nhìn dáng vẻ rõ ràng là không muốn đi của Mễ Tô, cậu ấy không nhịn được đề nghị: “Hay là tối nay tớ đi cùng cậu nhé?” Dù sao anh Khang kia cũng chưa gặp qua bọn họ, bọn họ cứ tránh đi một chút là được.
Mễ Tô nghiêng đầu nhìn cậu ấy một cái, nói thật lòng, đề nghị này khiến cậu khá động lòng. Chuyện này là do cậu gây ra, nếu cậu không lộ diện thì rất có thể mọi chuyện sẽ dừng lại ở đó.
Nhưng chỉ sợ anh Khang kia không làm theo lẽ thường, tự ý hành động mà tìm thẳng đến cô bé kia, dù sao thì ban đầu tìm hắn ta giúp đỡ cũng là vì nghe nói hắn ta có mâu thuẫn với Phó Bắc Xuyên.
Vừa nghĩ đến tình huống này, lòng Mễ Tô lại trào dâng cảm giác bất an.
Chưa kể chuyện này còn liên quan đến vận mệnh tương lai của cậu, trước đó vì mối quan hệ với vai ác, cậu đã tận mắt thấy mình tiếp xúc với em gái của vai ác.
Đó là một cô bé rất đáng yêu, tính tình đơn thuần lương thiện, đối xử với “cậu” cũng cực kỳ tốt, cho dù sau này “cậu” và vai ác căng thẳng đến mức đó, cô bé cũng không hề xa lánh “cậu”, thậm chí còn cảm thấy áy náy vì chuyện của anh trai mình nên chủ động tìm “cậu” để xin lỗi, mặc dù “cậu” không hề cảm kích.
Một cô bé lương thiện như vậy, cậu không thể tưởng tượng được đôi mắt xinh đẹp kia sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng nữa, cũng không thể thuyết phục bản thân mặc kệ không quan tâm, để mặc cô bé bị giày vò hủy hoại cả nửa đời sau.
“Không sao đâu, tối nay tớ sẽ đi nói rõ ràng với anh ta.” Cuối cùng vẫn không vượt qua được rào cản trong lòng, Mễ Tô hít sâu một hơi, quyết định tối nay sẽ đích thân đi chặn anh Khang lại. Nói xong thấy Tô Nguyên lộ vẻ “Vậy tớ đi cùng cậu”, cậu vội nói: “Không phải chuyện gì to tát đâu, cậu đừng có dính vào làm gì.”
Thấy Tô Nguyên tỏ vẻ không đồng ý, cậu đảo mắt suy nghĩ rồi nói tiếp: “Lát nữa tớ sẽ nhắn tin cho anh hai bảo anh ấy đến đón tớ, đến lúc đó tớ và anh ấy sẽ cùng về.”
Anh hai đang học đại học ở thành phố này, chạy qua đây cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Không đợi Tô Nguyên nói gì, cậu trực tiếp lấy điện thoại ra soạn một tin nhắn gửi cho anh hai Mễ.
Đối phương có lẽ đang nghịch điện thoại nên gần như trả lời ngay lập tức. Mễ Tô huơ huơ màn hình điện thoại trước mặt Tô Nguyên: “Giờ thì yên tâm rồi chứ? Được rồi, mau sửa lỗi bài đi, sắp tan học rồi đó.”
Tô Nguyên không lay chuyển được cậu, nhưng nghĩ có anh hai Mễ ở đó chắc sẽ không có vấn đề gì. Cậu ấy bèn gật đầu đồng ý, lại dặn dò cậu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho cậu ấy, lúc này mới không tiếp tục níu kéo nữa.
Sau khi trấn an Tô Nguyên xong, Mễ Tô cũng bắt đầu suy nghĩ về toàn bộ sự việc. ( app TYT - tytnovel )
Mặc dù tình tiết lại quay về quỹ đạo ban đầu, nhưng cơ thể cậu vẫn hành động tự nhiên, điều đó cho thấy chuyện tối nay cũng không phải là không thể cứu vãn. Huống hồ thái độ của vai ác vừa rồi rõ ràng đã mềm mỏng hơn, đủ để chứng minh tình tiết truyện không phải là toàn năng, hành động của cậu cũng sẽ ảnh hưởng đến nó.
Nếu đã như vậy, vậy thì cậu sẽ đánh cược thêm lần nữa, chặn đám người của anh Khang lại ngay trước khi sự việc xảy ra.
Còn có em gái của vai ác nữa.
Trước đó khi cậu liên lạc hủy bỏ kế hoạch, cũng đã nhờ người nhắn lại với em gái vai ác bảo cô bé đừng đợi mình, nhưng chỉ sợ lại xảy ra sự cố bất ngờ tương tự như chuyện “Liêu Viễn sốt cao”, cho nên để đề phòng bất trắc, trong lúc cậu đi chặn anh Khang, thì nhất định phải có người phối hợp với cậu đưa em gái vai ác đi trước.
Mà người có thể đưa cô bé rời đi an toàn lại không sợ thế lực xấu xa này. Mễ Tô nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chỉ có vai ác đích thân ra mặt là đáng tin cậy nhất.
Nghĩ đến đây, Mễ Tô xé một mảnh giấy nháp, viết nhanh mấy chữ, sau đó vo tròn lại rồi ném về phía bàn học của Phó Bắc Xuyên ở phía sau.
***
Phó Bắc Xuyên: Làm tròn lên thì mảnh giấy nhỏ chính là thư tình rồi.
Mễ Tô: ...