Tảng đá lớn đè nặng trong lòng cuối cùng cũng vơi đi phần nào, khiến cả người Mễ Tô trở nên rạng rỡ hẳn lên. Suốt cả ngày hôm đó, đôi mắt cậu cứ cong cong, ý cười chưa bao giờ tắt, làm cho Tô Nguyên ngồi bên cạnh không khỏi cạn lời.
Chỉ là cậu ấy hiểu rõ tính cách của Mễ Tô, biết rằng cậu không phải vì thích Phó Bắc Xuyên mà trở nên như vậy, thế nên cũng không hỏi han gì thêm.
Hơn nữa, thực lòng mà nói, cậu ấy cũng khá mừng khi thấy Mễ Tô ở trạng thái này. Suốt hơn một năm qua, cậu ấy đã phải chứng kiến Mễ Tô như mất hết lý trí, bất chấp tất cả để nhằm vào Phó Bắc Xuyên, tính tình cũng ngày càng trở nên âm u, càng lúc càng không giống với con người trước kia của cậu. Cậu ấy sao có thể không lo lắng cho được, chỉ tiếc là dù khuyên bảo thế nào cũng chẳng có tác dụng. Mễ Tô cứ như thể đột nhiên đâm đầu vào ngõ cụt, tự mình chặn đứng lối thoát của bản thân.
Giờ đây, khi thấy Mễ Tô đã trở lại dáng vẻ như xưa, cậu ấy vừa thấy may mắn, lại vừa mừng thay cho cậu.
Tâm trạng tốt đẹp thường dễ lây lan. Vào giờ giải lao, Tô Nguyên nhìn dáng vẻ khóe môi cong vút của Mễ Tô, không nhịn được cười trêu ghẹo: "Hạn hán gặp mưa rào, đất khách gặp người quen, đêm động phòng hoa chúc, ngày bảng vàng đề tên. Dám hỏi cậu chủ Mễ nhà chúng ta đây là gặp được chuyện tốt nào trong bốn chuyện này thế?"
"Tớ thì có thể miễn cưỡng xem như là đêm động phòng hoa chúc đấy, chỉ cần cậu thiếu gia Tô đây không ngại thôi."
Mễ Tô lười nhác quay đầu đáp trả một câu, khiến Tô Nguyên vừa cười vừa mắng một tiếng rồi bổ nhào tới định cù lét cậu. Hai người lập tức quấn lấy nhau đùa nghịch ầm ĩ, tiếng cười nói vui vẻ vang vọng khắp nơi.
Đúng lúc đang đùa giỡn ầm ĩ, bên ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện mấy cái đầu, lớn tiếng gọi tên Dương Khải, nói rằng có người bên khối 10 đến gây sự, muốn cậu ta qua đó giúp một tay.
Là người có mối quan hệ với anh Khang, Dương Khải cũng có chút tiếng tăm trong trường. Những chuyện như thế này cũng không phải là hiếm gặp, thêm vào đó, cậu ta lại là người thích khoe khoang, nên lần nào cũng cố tình lớn tiếng đồng ý, chỉ sợ cả lớp không nghe thấy, vì vậy mọi người cũng chẳng còn thấy lạ lẫm gì nữa.
Chỉ có điều không hiểu sao lần này, Dương Khải lại phá lệ không đồng ý. Không những thế, cậu ta còn cố tình hạ giọng xuống, cứ như thể sợ làm phiền đến các bạn học xung quanh vậy.
Càng nhìn càng thấy kỳ quái.
Mấy người bên ngoài cửa sổ có lẽ chưa tiếp xúc nhiều với cậu ta, thấy tình hình này còn tưởng cậu ta khiêm tốn, lại tiếp tục vừa nịnh nọt vừa mời mọc thêm mấy lần nữa. Mãi cho đến khi Dương Khải tỏ ra có chút mất kiên nhẫn, bọn họ mới tiu nghỉu rời đi.
Vì ngồi ở bàn ngay phía sau, nên Mễ Tô và Tô Nguyên đã chứng kiến toàn bộ sự việc. Tô Nguyên lập tức không nhịn được mà bĩu môi một tiếng: "Đúng là ra vẻ!"
Vừa dứt lời, cậu ấy như chợt nhớ ra điều gì, liền ghé sát vào Mễ Tô, nhỏ giọng thì thầm vào tai cậu: "Này, cậu có phát hiện ra cả ngày hôm nay Dương Khải cứ là lạ thế nào không? Cũng chẳng nói to tiếng, ngoại trừ lúc đi vệ sinh ra thì gần như không hề rời khỏi chỗ ngồi, im lặng cứ như biến thành một người hoàn toàn khác vậy."
Nghe vậy Mễ Tô liếc nhìn tấm lưng của người ngồi bàn trên, thấy cậu ta đang cố gắng ưỡn thẳng lưng, giả vờ chăm chú đọc sách, nhưng đôi tai lại hơi nghiêng về phía sau, rõ ràng là đang lén nghe cuộc nói chuyện của hai người họ. Cậu không khỏi cảm thấy có chút buồn cười trong lòng.
Cậu thừa sức biết Dương Khải đang nghĩ gì. Chẳng qua tối đó vì sợ hãi quá nên đã bỏ chạy, giờ lại sợ chuyện đó bị cậu phanh phui ra ngoài sẽ làm cậu ta mất mặt, lại còn bị người khác xem thường, không còn mặt mũi nào để tiếp tục lăn lộn bên ngoài nữa. Vì thế, cậu ta mới phải giả vờ ngoan ngoãn trước mặt cậu, tiện thể thăm dò tình hình của cậu luôn.
Cậu cũng chẳng có hơi sức đâu mà đi quản chuyện bao đồng của Dương Khải. Nhưng như vậy cũng tốt, tuy không chắc mấy kẻ xấu tối qua có nhìn rõ mặt Phó Đường Đường hay không, nhưng vì sĩ diện, bọn chúng chắc chắn sẽ không dám hó hé ra ngoài, điều này cũng giúp cậu tránh được không ít phiền phức.
Mễ Tô khẽ bật cười, cố tình nói: "Biết đâu người ta cảm thấy hành vi trước đây của mình quá phô trương, nên giờ muốn sửa đổi lỗi lầm, trở thành một đứa trẻ ngoan thì sao."
"Chỉ cậu ta á?" Tô Nguyên không biết những khúc mắc bên trong, nghe vậy lại không nhịn được mà đảo mắt một vòng rõ to. "Xác suất mà cậu ta có thể sửa đổi lỗi lầm chắc cũng tương đương với xác suất tớ vừa ra khỏi cổng trường đã bị người ta chặn đường trong hẻm nhỏ thôi."
Không biết câu nói nào của cậu ấy đã chạm đúng chỗ nhạy cảm, mà vừa dứt lời, cậu ấy liền thấy tấm lưng của Dương Khải ngồi phía trước cứng đờ trong giây lát. Điều này lại khiến cậu ấy phải trợn mắt khinh bỉ nhìn lên trời lần nữa.
Mễ Tô cười cười huých cùi chỏ vào người cậu ấy một cái, thế là hai người lại đùa nghịch ầm ĩ. Mãi cho đến khi chuông vào lớp vang lên, cả hai mới chịu dừng lại, chuẩn bị sách vở cho tiết học tiếp theo.
*
Cả một ngày dài cứ thế trôi qua trong bầu không khí yên bình. Mễ Tô cảm thấy thư thái hơn bao giờ hết, cuối cùng cậu cũng cảm nhận được niềm vui sướng khi được sống lại một lần nữa.
Điều duy nhất khiến cậu cảm thấy tiếc nuối chính là những vết thương trên người đã làm trì hoãn thời gian gặp gỡ những người thân khác trong gia đình. Trước khi các vết bầm tím hoàn toàn biến mất, cậu đều phải tá túc tại căn hộ của anh hai Mễ.
Nhưng rồi khi nghĩ đến việc sau này mình vẫn còn cả một đời để ở bên cạnh gia đình, cậu lại nhanh chóng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Vả lại, ở nhà anh hai Mễ cũng chẳng có gì không tốt. Anh ấy tính tình ôn hòa, lại đối xử cực kỳ tốt với cậu, ngày nào cũng tự tay xuống bếp nấu cơm cho cậu ăn, đưa đón cậu đi học về cũng đều do anh ấy đích thân lái xe. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tình cảm của cậu dành cho anh hai cũng ngày một sâu đậm hơn.
Cũng chính vì lẽ đó, cậu càng thêm để tâm đến việc phải tăng độ hảo cảm của vai ác, cố gắng tìm mọi cách để có thể lấy lòng được hắn.
Mặc dù mối quan hệ hiện tại không còn xấu đi nữa, nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy giữa hai người dường như tồn tại một sợi dây vô hình đang căng chặt, chỉ cần hơi thiếu chú ý một chút là có thể bị người khác làm cho đứt phựt bất cứ lúc nào.
Vẫn nên phải tìm cách nào đó để mối quan hệ giữa cậu và hắn trở nên hòa hoãn hơn một chút, thì mới đảm bảo an toàn được.
Có điều, tính cách của Phó Bắc Xuyên lại quá mức cô độc, phần lớn thời gian hắn đều chỉ có một mình, thậm chí đến lời nói cũng vô cùng ít ỏi. Muốn tạo ra bước đột phá trong mối quan hệ này quả thực có chút khó khăn.
Nói nhiều thì sợ hắn thấy phiền, mà nói ít lại dễ bị hắn phớt lờ. Mấy ngày nay Mễ Tô đã thử bắt chuyện vài lần nhưng đều không đạt được tiến triển nào đáng kể.
Vào giờ giải lao hôm ấy, vừa hết tiết là Tô Nguyên đã kêu gào ầm ĩ rằng mình đói bụng, đòi đi siêu thị trong trường mua đồ ăn vặt, tiện thể hỏi Mễ Tô có muốn cậu ấy mua giúp gì không.
Mễ Tô đang định lắc đầu từ chối, nhưng chợt nghĩ đến điều gì đó, trong lòng bỗng nảy ra một ý, cậu nói: "Tớ đi cùng cậu."
Nói đoạn, cậu liền giục Tô Nguyên đi ra ngoài trước. Đợi cậu ấy nhường lối đi xong thì cậu lại vội vã chạy xuống dãy bàn cuối cùng, vẻ mặt đầy mong đợi hỏi Phó Bắc Xuyên: "Tôi đi siêu thị, cậu có cần mua giúp gì không?" Việc mua đồ giúp bạn học vốn là chuyện hết sức bình thường giữa những học sinh có mối quan hệ tốt với nhau.
"Không cần." Phó Bắc Xuyên đáp mà chẳng buồn ngẩng đầu lên.
Mễ Tô: "..."
Mễ Tô "Ồ" một tiếng. Bên kia Tô Nguyên đã bắt đầu giục giã, nhưng cậu vẫn chưa từ bỏ ý định, cố dặn thêm một câu: "Nếu cậu có cần gì thì cứ nhắn tin cho tôi nhé", rồi mới vội vàng xoay người đuổi theo Tô Nguyên.
"Nhanh lên nào, kẻo lát nữa lại muộn học bây giờ." Đối với hành động thỉnh thoảng lại chạy đi tìm Phó Bắc Xuyên nói chuyện, Tô Nguyên từ chỉ biết cạn lời thì đến giờ đã chẳng còn thấy lạ nữa. Cậu ấy tự lý giải rằng đây là do tâm lý áy náy của Mễ Tô đang tác quái, muốn dùng cách này để bù đắp cho đối phương. Mặc dù cậu ấy cảm thấy Mễ Tô có hơi nhiệt tình quá mức, nhưng lại cho rằng chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn, nên cũng không nói thêm gì cả.
Hai người vào siêu thị quét một đống đồ ăn vặt và nước giải khát, sau đó lại vội vã quay trở về, vừa kịp lúc chuông báo vào lớp vang lên để bước vào phòng học.
Tô Nguyên lau vội mồ hôi trên mặt, đang định đi về chỗ ngồi thì thấy Mễ Tô lục lọi trong túi áo, lấy ra một chai nước rồi nhanh chân đi về phía dãy bàn cuối lớp. Cậu ấy không nhịn được liếc Mễ Tô một cái: "Bộ đợi hết tiết rồi uống không được sao, cậu vội cái gì chứ."
Mễ Tô chẳng thèm để ý đến cậu ấy, cứ thế cầm chai nước đi thẳng đến trước bàn Phó Bắc Xuyên, đặt chai nước lên bàn hắn rồi nói: "Không biết cậu thích uống loại nào, nên tôi tiện tay lấy đại cho cậu một chai."
Nói xong, cậu mỉm cười với Phó Bắc Xuyên, cũng chẳng đợi hắn phản ứng lại. Cậu liền vội vã quay người đi về chỗ ngồi của mình. Bước chân cậu đi thật nhanh, không rõ là vì vội vào lớp hay là vì sợ bị từ chối nữa.
Phó Bắc Xuyên ngước mắt lên liếc nhìn chai nước trên bàn, rồi lại liếc nhìn bóng lưng vội vã rời đi của cậu, hắn mím chặt môi, không nói tiếng nào, nhưng cũng chẳng hề động đến chai nước kia.
Mãi cho đến khi tan buổi tự học tối, chai nước kia vẫn nằm nguyên ở vị trí cũ, không hề có ai động đến.
Tô Nguyên cứ canh cánh trong lòng về chuyện này, cậu ấy cảm thấy Mễ Tô hoàn toàn đang lấy mặt nóng của mình đi áp vào mông lạnh của người ta, mà đối phương lại chẳng hề cảm kích chút nào.
Mễ Tô ngược lại chẳng mấy bận tâm. Băng dày ba thước nào phải bởi cái lạnh một ngày (*), huống hồ cậu đã nhằm vào Phó Bắc Xuyên suốt hơn một năm trời, hắn nhẫn nhịn không xử lý cậu đã là nể mặt lắm rồi, làm sao có thể trông mong chỉ bằng một hai ngày tỏ ý lấy lòng mà khiến hắn thay đổi thái độ ngay được.
(*) Ý nói việc gì cũng cần có quá trình, không thể thành công trong một sớm một chiều.
Nhưng có công mài sắt có ngày nên kim, cậu tin rằng chỉ cần mình kiên trì không bỏ cuộc, cuối cùng chắc chắn sẽ có ngày hòa giải được với hắn.
(*) Nguyên văn "精诚所至金石为开" (jīngchéng suǒ zhì, jīnshí wéi kāi): Lòng thành đến cùng cực, vàng đá cũng phải mở ra. Ý nói lòng thành có thể cảm động trời đất, làm nên việc phi thường. Mình dùng thành ngữ Việt tương đương cho dễ hiểu.
Chỉ có điều, ngày hòa giải ấy còn chưa kịp đến thì Mễ Tô đã phải đón nhận một màn náo kịch mới.
Để rèn luyện thể chất cho học sinh, nhà trường quy định mỗi buổi sáng sau tiết học thứ hai đều có hai mươi phút tập thể dục giữa giờ. Hôm ấy, khi Mễ Tô và Tô Nguyên vừa đến sân thể dục, đang đi về phía khu vực tập trung của lớp mình thì tình cờ nghe thấy mấy người gần đó đang nói chuyện phiếm với nhau. Trong câu chuyện của họ, ba chữ "Phó Bắc Xuyên" liên tục được nhắc đến, khiến cậu bất giác lắng tai nghe ngóng.
"Các cậu nhìn Phó Bắc Xuyên lớp 1 kìa, ngày nào cũng trưng ra cái bộ mặt đưa đám ấy, chẳng biết là làm cho ai coi nữa!"
"Tôi cũng ngứa mắt hắn lâu lắm rồi, cứ làm như mình học giỏi thì ghê gớm lắm không bằng ấy. Tôi cũng có thấy ai muốn lại gần chơi với hắn đâu."
"Học giỏi thì ngon à? Ai mà chẳng biết mấy cái chuyện tởm lợm hắn làm hồi mới chuyển đến chứ? Chẳng phải Mễ Tô suốt hơn một năm nay toàn đối đầu với hắn đấy thôi!"
"Mà tôi lại nghe nói nhà hắn thực ra cũng bất hạnh lắm. Nghe bảo hồi mẹ hắn sinh hắn ra thì nhà suýt nữa phá sản, sau đó bố hắn lại ngoại tình. Đến lúc mẹ hắn sinh đứa thứ hai thì bị khó sinh mà qua đời, người phụ nữ mà bố hắn cưới về sau cũng vì hắn mà bị sảy thai, dẫn đến vô sinh vĩnh viễn luôn."
"Tôi cũng từng nghe qua rồi, không ngờ lại là sự thật cơ đấy."
"Đệt! Thế này chẳng phải là sao chổi phiên bản đời thực sao! Người nhà hắn cũng thảm quá rồi đấy."
"Nếu không phải thảm như thế, thì việc gì phải chuyển hắn đến một nơi xa xôi thế này để đi học chứ? Trường cũ của hắn có kém gì trường mình đâu."
"Nói cũng phải, thế thì tốt nhất chúng ta đừng nên dính dáng gì đến hắn nữa, kẻo lại rước vận xui vào người..."
...
Những lời nói này, từng câu từng chữ đều như dao nhọn đâm thẳng vào tim người nghe, cứ nhằm đúng chỗ đau nhất mà xoáy vào. Ấy thế mà đám người kia vẫn cứ bàn tán rôm rả, đến cuối cùng lại còn hả hê lấy đó làm trò đùa cợt.
Những lời này, trước đây Mễ Tô không phải là chưa từng nghe qua, chỉ là chưa có lần nào lại cảm nhận sâu sắc và rõ ràng như lúc này. Đặc biệt là khi một phần những lời lẽ cay nghiệt đó lại xuất phát từ chính miệng "nguyên chủ" trong cốt truyện, thậm chí về sau "nguyên chủ" còn lấy cả chuyện người em gái bị mù lòa của vai ác ra để làm trò đùa – đây cũng chính là nguyên nhân sâu xa khiến vai ác và "nguyên chủ" đi đến kết cục không đội trời chung.
Mễ Tô nghe mà cõi lòng lạnh buốt, nhưng đồng thời một ngọn lửa giận vô danh cũng bùng lên trong lồng ngực. Trong đầu cậu bất chợt hiện về những hình ảnh ở kiếp trước, khi cậu bị người đời gièm pha, chế nhạo và bắt nạt. Cậu chỉ cảm thấy gương mặt của những kẻ trước mắt này trong phút chốc trở nên càng thêm vặn vẹo và xấu xí.
Sao bọn họ có thể thản nhiên lấy nỗi đau của người khác ra làm trò tiêu khiển như vậy chứ?
"Mẹ kiếp! Đứng đó mà lắm mồm cái gì thế hả!" Thấy bọn họ chẳng hề có ý định dừng lại, Mễ Tô liền tung một cước đá thẳng vào người tên con trai đang cười nói hăng say nhất. "Có cái thời gian đi học đòi làm bà tám thì thà về nhà suy nghĩ thêm mấy chuyện có ích còn hơn! Lớn lên ra ngoài xã hội rồi cũng chỉ là thứ cặn bã vô dụng mà thôi!"
"Thằng chó nào vừa đá tao?!" Tên con trai bị đá ngã dúi dụi xuống đất, răng va vào nền đất bật cả máu, cơn tức giận lập tức bốc lên ngùn ngụt. Hắn ta loạng choạng bò dậy, vừa nhìn thấy Mễ Tô thì lửa giận càng bùng lên dữ dội hơn: "Mễ Tô, mẹ kiếp mày bị điên hả!" Ai mà chẳng biết cậu ta với Phó Bắc Xuyên vốn như nước với lửa, tự dưng giờ lại chạy ra đây lo chuyện bao đồng làm gì!
"Ừ, đúng là có bệnh đấy, cái bệnh mà không đánh mày thì tay chân ngứa ngáy khó chịu." Mễ Tô lại lao lên tung thêm một cước nữa, đá cho tên kia loạng choạng lùi về sau mấy bước. Lần này thì hắn ta thực sự nổi điên, lập tức bò dậy lao vào sống mái với cậu, miệng không ngừng phun ra những lời chửi rủa thậm tệ: "Tao thấy mày đúng là mắc bệnh tiện thì có! Bị người ta chơi cho xoay như chong chóng, thế mà giờ lại còn chạy đến đây giả làm người tốt, giúp người ta đòi lại công bằng hả? Tao khinh!" ( app TYT - tytnovel )
Hắn ta vừa nói vừa vung nắm đấm về phía Mễ Tô, nhưng những cú đấm loạn xạ đó làm sao địch lại được người đã từng học võ bài bản như cậu. Kết quả là không những chẳng đánh trúng được miếng nào, ngược lại còn bị cậu đè xuống đất đánh cho một trận tơi bời, đến cuối cùng chỉ còn biết ôm đầu vừa chửi rủa không ngớt vừa gào khóc thảm thiết.
Mấy nam sinh đi cùng tên kia, thấy vậy không thể đứng nhìn được nữa. Bọn họ đều đang ở cái tuổi thanh niên huyết khí hừng hực, làm sao có thể trơ mắt đứng nhìn một đứa lớp khác đè bạn cùng lớp mình ra đánh tơi tả như thế được.
Thấy bạn mình kêu la thảm thiết như vậy, mấy người kia cũng lập tức xông lên, vây lấy Mễ Tô rồi bắt đầu vừa chửi bới vừa vung nắm đấm loạn xạ. Bên này, Tô Nguyên thấy tình hình không ổn, làm sao có thể để người anh em tốt của mình chịu thiệt được, thế là cậu ấy cũng chẳng nói chẳng rằng, mượn cớ vào can ngăn để lao vào giúp đỡ Mễ Tô.
Cuộc đánh một chọi một trong chớp mắt đã biến thành một vụ ẩu đả tập thể.
Các nữ sinh xung quanh bị cảnh tượng này dọa cho sợ hãi, không ngừng la lối ỉ ôi. Giữa mớ âm thanh hỗn loạn đó, còn có thể nghe thấy không ít người đang gọi tên Phó Bắc Xuyên. Khung cảnh hiện trường trở nên vô cùng hỗn loạn.
Động tĩnh ồn ào như vậy đương nhiên đã thu hút sự chú ý của các giáo viên trong trường. Ngay lập tức đã có giáo viên vội vã chạy tới can ngăn. Cùng lúc đó, tiếng gầm giận dữ của thầy giám thị cũng vang lên từ hệ thống loa phát thanh của trường, khiến khu vực này trong nháy mắt lại trở thành tâm điểm chú ý của toàn bộ giáo viên và học sinh.
"Đúng là hết nói nổi đám các cậu mà, ở đây mà cũng đánh nhau được à! Tưởng đây là võ đài chắc?!" Giáo viên chủ nhiệm của lớp có học sinh bị đánh tức giận đến mức mặt mày tái mét, nhìn chằm chằm vào đám người trước mặt, đặc biệt là mấy học sinh lớp mình đang mặt mày sưng vù, bầm tím. Ông ấy tức đến độ ngón tay cũng run lên: "Tất cả lên phòng giám thị cho tôi!"
Vừa dứt lời, ông ấy liền liếc mắt nhìn sang bên cạnh: "Còn cậu nữa, Phó Bắc Xuyên, cậu cũng đi cùng!" Ông ấy đâu có bỏ sót tiếng gọi tên Phó Bắc Xuyên của đám học sinh xung quanh lúc nãy.
Nghe vậy, Mễ Tô sững người, bất giác đưa mắt nhìn theo hướng của ông ấy, liền thấy Phó Bắc Xuyên không biết đã đứng ở đó từ bao giờ. Hắn vẫn đứng yên lặng lẽ như vậy, ngay cả nét mặt cũng không hề thay đổi dù chỉ một chút.
***
Moa moa~