Trước cổng trường Đại học Lan Thành, sân rộng bày một dãy bàn ghế, phía trước mỗi bàn là bảng tên ghi tên khoa và chuyên ngành.

Các sinh viên trong câu lạc bộ sinh viên phụ trách đón tiếp, tất cả đều mặc áo phông trắng in logo trường.

Phía sau bảng tên chuyên ngành Hoạt hình, một chàng trai gỡ cuốn sách che mặt xuống và ngồi thẳng người.

“Đăng ký số chứng minh thư và số điện thoại, phí làm thẻ học sinh là 215 đồng, trong đó 15 đồng là phí làm thẻ, còn lại 200 đồng sẽ nạp vào thẻ…”

Chưa nói hết câu, Kì Dương liền nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô gái trước mặt.

“Vãi?”

Cô bạn này… sao lại có thể đẹp như vậy?

Với vẻ ngoài như thế này, cô hoàn toàn có thể kiếm tiền bằng gương mặt, sao lại đi học ngành Hoạt hình!

“Còn làm không?” Thư Lan nhẹ nhàng gõ gõ lên bàn.

“Làm… làm…”

Kì Dương lập tức tỉnh táo, vội vàng đưa cây bút bi lên cho Thư Lan.

“Đàn em, thật sự… học ngành Hoạt hình sao?”

Ngành công nghiệp hoạt hình trong nước đang suy tàn, chuyên ngành Hoạt hình ở Đại học Lan Thành năm nào cũng chỉ có một lớp, phần lớn là sinh viên được điều chỉnh.

Chắc cô cũng là sinh viên điều chỉnh, phải không?

Kì Dương nhìn vào tên trên giấy đăng ký.

Thư Lan…

Tên hay đấy.

Thư Lan không mấy để ý, bình thản nói: “Là gia đình sắp xếp.”

Thấy cô không muốn nói nhiều, Kì Dương cũng không hỏi thêm.

Sau khi hoàn thành đăng ký, anh nói vài câu với người bên cạnh rồi đứng dậy, nói: “Đàn em, anh đưa em đi ký túc xá nhé.”

Thư Lan gật đầu, cảm ơn một tiếng.

Kì Dương còn muốn giúp Thư Lan xách hành lý, nhưng bị cô từ chối.

Lúc đầu gặp Kì Dương, cô thấy anh ta có vẻ đẹp trai, cao ráo, nhưng suốt quãng đường đi, anh ta như mở ra một chiếc hộp gossip, không ngừng nói về tin đồn trong trường.

“Cứ tưởng hoa khôi của trường năm nay là cô bạn diễn xuất, Thư An Nhã, nhưng giờ nhìn thấy em, anh biết rồi, vị trí hoa khôi này không dành cho Thư An Nhã đâu.”

“Thư An Nhã?” Thư Lan nghiêng đầu nhìn anh ta.

Chẳng phải mới khai giảng năm nhất sao?

Nhìn vẻ mặt của Kì Dương, có vẻ Thư An Nhã rất nổi tiếng ở Đại học Lan Thành.

Kì Dương nhếch môi, “Trước đây là hoa khôi của trường cấp ba, ba cô ta là giám đốc điều hành của công ty bất động sản Lan Thành, anh trai là Thư Cảnh Du, sao Hạng A, nhưng tính cách của cô ta không được tốt lắm, nếu em có cơ hội làm quen, tốt nhất nên tránh xa cô ta.”

Thư Lan từ từ nheo mắt, cười nhẹ.

“Đàn em, nói ra, các em đều họ ‘Thư’… Họ này cũng không phải là họ phổ biến lắm.”

“Đúng, không phổ biến.” Thư Lan tùy ý gật đầu.

Chẳng bao lâu, hai người đã đến dưới tòa ký túc xá nữ.

Kì Dương ngượng ngùng vỗ vỗ lên đầu tóc vàng của mình.

“Ờm… đàn em, em có thể cho anh xin cách liên lạc được không? Anh là đàn anh năm hai, sau này có gì không hiểu cứ hỏi anh nhé.”

“Được thôi, anh quét mã đi.”

Thư Lan không từ chối, lấy điện thoại ra quét mã và kết bạn WeChat với Kì Dương.

“Vậy được rồi, em vào trước đi nhé, anh còn phải quay lại làm việc.”

Ký túc xá của sinh viên năm nhất ngành Hoạt hình nằm ở tầng 4, Thư Lan lên cầu thang và lần theo số phòng.

Phòng ký túc xá là phòng bốn người, ngoài cô ra thì ba người còn lại đã đến đầy đủ.

Có hai cô gái đang ngồi đối diện nhau trò chuyện, trông có vẻ rất thân thiết.

Một cô gái khác thì đang soi gương trang điểm.

Thấy có người bước vào, hai cô đang trò chuyện quay đầu lại. Vừa nhìn thấy nhan sắc của Thư Lan thì cả hai đều sững người, sau đó lập tức đứng dậy chào hỏi:

“Chào bạn, mình là Hứa Tiểu Nặc, đây là Trình Dục. Bạn là Thư Lan đúng không? Xinh quá trời luôn đó.”

Cô gái nói chuyện có mái tóc nấm và gương mặt búp bê, khi cười đôi mắt to tròn cong cong như vầng trăng non.

Cô ấy chỉ vào chiếc giường còn trống duy nhất trong phòng:

“Bạn ở giường số 4, trên tủ có dán tên bạn đó.”

Cô gái bên cạnh, dáng người cao gầy, cũng mỉm cười:

“Rất vui được làm quen với bạn.”

Từ nhỏ đến giờ, Thư Lan chưa từng sống cùng những cô gái cùng trang lứa “bình thường”, nên nhất thời hơi ngượng ngập. Sau một thoáng ngừng lại, cô mới đáp:

“Rất vui được làm quen với mọi người"

Cô gái đang trang điểm chỉ khẽ liếc nhìn Thư Lan, khẽ nhíu mày, không nói gì, tiếp tục chăm chú kẻ mắt.

Hứa Tiểu Nặc hạ giọng nói:

“Cô ấy là Sở Vân Tình, không thích nói chuyện, không có ác ý gì đâu.”

Thư Lan không đáp, chỉ khẽ bật cười.

Chỉ là mấy cô gái cùng phòng thôi, có ác ý hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến cô, cô cũng không để tâm.

Từ những lính đánh thuê hàng đầu khắp thế giới đến các quân vương trong lực lượng đặc nhiệm, từng người một đều bị cô huấn luyện đến mức khóc cha gọi mẹ, mấy chuyện trong trường học thế này, với cô chẳng khác gì trò trẻ con.

Hứa Tiểu Nặc và Trình Dục đều là người bản xứ, từng học ở trường trung học trực thuộc Đại học Lan Thành nên rất rành rẽ các chuyện trong trường.

Hai người kéo Thư Lan nói chuyện suốt nửa tiếng, khiến cô nhanh chóng nắm rõ mọi điều lớn nhỏ trong trường, thậm chí còn biết cửa nào ở căn tin nào nấu ăn ngon nhất.

Khi đã thân hơn một chút, câu chuyện lại quay về việc tại sao Thư Lan lại chọn ngành hoạt hình.

Hứa Tiểu Nặc tò mò hỏi:

“Thư Lan, cậu xinh thế này sao không chọn ngành biểu diễn? Với nhan sắc của cậu, chắc chắn vượt xa Thư An Nhã của khoa biểu diễn rồi, thật là đáng tiếc quá đi.”

Đây là lần thứ hai Thư Lan nghe thấy tên Thư An Nhã kể từ khi nhập học.

Thư Lan không trả lời câu hỏi trước đó mà chỉ lơ đãng hỏi:

“Tớ nghe mấy anh sinh viên trong hội sinh viên nói, Thư An Nhã là hoa khôi của trường trung học trực thuộc à?”

“Đúng vậy, kiểu tiểu thư nhà giàu tiêu chuẩn, không làm hoa khôi thì còn ai xứng chứ.”

Nhắc đến Thư An Nhã, vẻ mặt của Hứa Tiểu Nặc có chút kỳ quái, không biết nhớ tới chuyện gì mà bật cười:

“Thư Lan, sau này nếu gặp Thư An Nhã thì tốt nhất là tránh xa một chút.”

Lại là câu này…

Vừa rồi Kì Dương chỉ mập mờ nói một câu rằng nhân phẩm của Thư An Nhã không tốt, cũng không nói thêm gì.

Giờ nghe Hứa Tiểu Nặc nói vậy, Thư Lan lại nổi hứng.

“Tại sao?”

Hứa Tiểu Nặc chớp chớp mắt, cố ý làm giọng the thé nói:

“Người ta mắc bệnh công chúa trầm cảm đấy~ Nếu cậu quen cô ta mà vô tình chọc cô ta không vui, thì lập tức thành cậu bắt nạt cô ta. Cái đám bạn bè với mấy tên chó liếm theo sau cô ta đủ nước bọt để dìm chết cậu luôn!”

Thư Lan: “…”

Thì ra là vậy.

Thư An Nhã bị trầm cảm mà vẫn lì đòn thế này, cũng coi như một dòng suối trong lành giữa biển bệnh nhân trầm cảm rồi.

Trình Dục kéo kéo tay áo Hứa Tiểu Nặc:

“Cậu bớt nói vài câu đi.”

“Tớ mới không sợ cô ta! Cả trường ai chẳng biết Thư An Nhã là kiểu ‘trầm cảm Schrödinger’? Chỉ có đám đầu óc có vấn đề mới bám đuôi cô ta mà liếm tới liếm lui!”

*Trầm cảm Schrödinger có thể hiểu là trầm cảm trong trạng thái “chưa xác định”. Trạng thái này dùng để chỉ cảm giác buồn, mệt mỏi, chán nản mà người ta không rõ ràng, không chắc chắn có phải là trầm cảm thật sự hay không – nó giống như trạng thái “mèo trong hộp” của Schrödinger, khi không thể biết chắc chắn trạng thái tinh thần của mình cho đến khi có sự quan sát hay nhận định rõ ràng.

Đến giờ cơm trưa, Hứa Tiểu Nặc và Trình Dục rủ Thư Lan xuống căn tin ăn cùng.

Thư Lan liếc nhìn tin nhắn trên điện thoại, từ chối khéo:

“Các cậu đi trước đi, tớ còn chút việc phải làm.”

Cô còn chuyện chính cần xử lý.

Khi Thư Lan đang định ra ngoài, Sở Vân Tình đã trang điểm xong, đứng dậy và nhìn Thư Lan với vẻ mặt khó xử.

Thư Lan nhận ra Sở Vân Tình không có ác ý, liền lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Sở Vân Tình nở một nụ cười gượng gạo, ngượng ngùng đưa tay ra.

“Chào bạn, mình là Sở Vân Tình, người ở kinh thành, rất vui được làm quen với bạn.”

Ánh mắt Thư Lan thoáng qua, nắm lấy bàn tay được trang điểm tinh tế, mỉm cười.

“Rất vui được làm quen với bạn.”

Bạn cùng phòng của cô, đều rất dễ thương.

So với những tên lính đầu to trên đảo, thú vị hơn nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play