Thư Lan xách túi đeo vai bước ra ngoài, vừa ra khỏi cổng trường thì chạm mặt với gia đình ba người kia.

Thư An Nhã đang khoác tay Đường Dĩ Nhàn, thân thiết không biết đang nói chuyện gì.

Vì Thư An Nhã rất nổi tiếng trong trường, nên không ít người đang nhìn về phía này.

Thư Lan dứt khoát giả vờ như không thấy, bước chân không dừng lại mà tiếp tục đi ra ngoài.

“A Lan?”

Đường Dĩ Nhàn nhíu mày, “An Nhã, con gọi nó làm gì? Loại người như nó, sau này ở trường gây ra chuyện gì còn liên lụy đến con.”

Thư An Nhã dịu dàng nói: “Mẹ, chúng ta đều là người một nhà, A Lan chỉ là hơi nổi loạn một chút thôi, mẹ đừng trách em ấy nữa.”

“Hừ! Nó mà hiểu chuyện được bằng một nửa con, thì mẹ đâu phải tức giận đến thế.”

Thư An Nhã tha thiết nhìn Thư Lan, khẽ nói: “A Lan, sau này nếu ở trường có khó khăn gì, em có thể đến tìm chị.”

Thư An Nhã thời cấp ba đã là nhân vật nổi bật trong trường, cộng thêm vẻ ngoài nổi bật của Thư Lan, nên ngày càng có nhiều người chú ý đến bên này.

Thư Lan có hơi bực bội, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười.

“Chị An Nhã, phấn trên mặt chị… dày thật đấy.”

Biểu cảm của Thư An Nhã lập tức cứng đờ.

Từ sau hôm bị Thư Lan tát mấy cái, mặt cô ta đến giờ vẫn chưa hoàn toàn hết sưng, nhìn kỹ vẫn thấy dấu bàn tay, nên chỉ có thể dùng kem nền để che đi.

Thư Lan hạ giọng nói: “Nếu không muốn mất mặt trước đám đông thì đừng có rảnh mà kiếm chuyện.”

“Mày!”

Đường Dĩ Nhàn theo phản xạ định mắng ra miệng, nhưng vì đông người nên phải gồng mình nhịn lại.

Thư Lan khẽ cười khinh một tiếng, không thèm để ý đến mấy người khiến cô chán ghét kia nữa, nhấc chân bỏ đi.

“Đúng là không có giáo dưỡng!” Đường Dĩ Nhàn nghiến răng mắng một câu.

Thư An Nhã lau nước mắt, nói: “Mẹ, đừng nói nữa, đều là lỗi của con. Mẹ với bố chẳng phải còn việc ở công ty sao? Hai người đi trước đi.”

Đường Dĩ Nhàn cũng nhớ ra còn việc ở công ty, nhíu mày, nắm lấy tay Thư An Nhã rồi nói: “An Nhã, nếu con bị ấm ức ở trường, nhất định phải nói với mẹ, mẹ sẽ đứng ra đòi lại công bằng cho con.”

“Mẹ, sẽ không đâu, các bạn ở trường ai cũng rất tốt.”

“Vậy thì tốt. Con hạn chế tiếp xúc với Thư Lan đi, đừng để nó bắt nạt con nữa.”

Thư An Nhã gật đầu, “Được rồi mẹ, con biết mà.”

Lúc này Đường Dĩ Nhàn mới yên tâm nhìn An Nhã thêm vài lần, rồi cùng Thư Bồi Kiến lên xe rời đi.

Thư An Nhã đứng nguyên tại chỗ, mấy cô bạn học thân thiết với cô cũng bước lại gần.

“An Nhã, người lúc nãy là ai vậy? Hung dữ ghê…”

“Đúng vậy, dì nói đúng thật, người đó đúng là chẳng có chút giáo dưỡng nào cả!”

Đôi mắt to tròn của Thư An Nhã ngập nước, cô ta lại cúi đầu lau nước mắt.

“Cô ấy tên là Thư Lan, là con gái mà bố mẹ mình nhận nuôi. Bốn năm trước… vì chuyện đó, cô ấy bị bố mẹ đưa ra nước ngoài du học, mới trở về cách đây vài ngày.”

Vừa dứt lời, cô gái vừa nói chuyện liền kinh ngạc lấy tay che miệng.

“Trời ơi! Năm đó là cô ta đánh cậu sao?”

“Cô ta hại cậu thảm vậy, sao bác trai bác gái lại nhận nuôi loại người như thế chứ?”

“Người như vậy rõ ràng có xu hướng bạo lực, tính cách phản xã hội! Cô ta mà học ở Đại học Lan Thành thì chắc chắn sẽ tiếp tục bắt nạt cậu!”

“Không được! Người như vậy sao có thể học ở trường mình chứ? Mình nhất định phải để mọi người biết bộ mặt thật của cô ta!”

——

Không xa Đại học Lan Thành, một chiếc Bentley màu xám bạc lặng lẽ đỗ ven đường.

Thư Lan cúi đầu nhìn biển số xe trên điện thoại, xác nhận đúng xe rồi mở cửa ghế phụ, cúi người bước vào.

“Cô…”

Cố Nhất Bạch kinh ngạc nhìn cô gái trước mặt đang mặc áo thun trắng và quần bò, gương mặt xinh đẹp, đường nét tinh tế.

“Cô là người của Viện Nghiên cứu Y học Quốc tế sao?”

Dù nhìn thế nào thì cũng chỉ là một sinh viên đại học bình thường… Không đúng, không hẳn bình thường, ít nhất là ngoại hình thì không.

“Viện Nghiên cứu Y học Quốc tế gì cơ?”

Thư Lan vỗ vỗ chiếc túi đeo vai của mình, vẻ mặt hết sức tự nhiên: “Tôi là sinh viên mới của Đại học Lan Thành, làm thêm giao hàng để kiếm chút tiền tiêu vặt.”

Nói rồi, Thư Lan cố ý liếc nhìn Cố Nhất Bạch thêm lần nữa, vẻ mặt cảnh giác hỏi: “Mấy người không phải bắt tôi giao thứ gì mờ ám chứ? Tôi vẫn còn là sinh viên, nếu trong hộp có thứ gì nguy hiểm, tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”

“Đừng mà!”

Thấy Thư Lan định móc điện thoại ra, Cố Nhất Bạch — ban đầu còn nghi ngờ — lập tức cuống quýt: “Đây chỉ là thuốc trị thương ngoài da bình thường thôi, không phải như cô nghĩ đâu.”

“Vậy thì tốt.”

Thư Lan ôm lấy balo, thở phào nhẹ nhõm.

Cố Nhất Bạch nhìn cô ngồi bệt xuống mà không có ý định đứng lên, không nhịn được nói: “Đưa thuốc cho tôi đi.”

“Không được.”

Thư Lan lắc đầu, “Ông chủ tôi nói rồi, nhất định phải để người mua thật sự ký nhận.”

“…” Cố Nhất Bạch: “Tôi chính là người mua đây.”

Thư Lan liếc nhìn anh, rồi lấy điện thoại ra chụp hình.

“Cô làm gì đấy?” Sắc mặt Cố Nhất Bạch thay đổi.

Thư Lan thản nhiên đáp: “Tôi thấy anh không giống người mua thật, anh nói phải thì tôi phải chụp ảnh gửi về cho ông chủ xác nhận chứ, lỡ sau này có chuyện gì thì sao?”

“Tách!” một tiếng, đèn flash bất ngờ sáng lên suýt nữa làm chói mắt Cố Nhất Bạch.

Cố Nhất Bạch chỉ cảm thấy thái dương mình giật liên hồi.

Viện Nghiên cứu Y học Quốc tế chẳng lẽ sắp phá sản rồi sao?

Sao lại cử được một “nhân tài” như vậy đi giao thuốc?

Nhưng nhìn gương mặt trẻ trung, vô tội kia của Thư Lan, Cố Nhất Bạch chỉ còn biết hít sâu một hơi.

“Cô chụp ảnh rồi, giờ có thể đưa thuốc cho tôi chứ?”

“Không được.” Thư Lan lắc đầu.

Cố Nhất Bạch mặt gần như méo xệch: “Tại sao?”

Thư Lan đưa điện thoại cho anh: “Anh để lại số điện thoại đi, sau này có vấn đề gì tôi còn biết tìm ai.”

“…” Cố Nhất Bạch nghiến răng nhận lấy điện thoại, bấm số của mình gọi sang máy anh rồi định trả lại cho Thư Lan.

“Á!”

Một cơn đau nhói ở đầu ngón tay khiến Cố Nhất Bạch cúi đầu nhìn xuống.

Thì ra một góc màn hình điện thoại bị nứt, đúng chỗ đó cứa trúng tay anh ta khiến máu rỉ ra.

Thư Lan nhếch môi: “Màn hình điện thoại tôi vỡ rồi, lần này kiếm được tiền, đúng lúc thay cái mới.”

“…Thế giờ được chưa hả?!” Cố Nhất Bạch nghiến răng ken két.

Thư Lan hài lòng gật đầu, lấy từ balo ra một chiếc hộp nhỏ bằng lòng bàn tay.

“Đây, thuốc của anh, tôi đi đây.”

Thư Lan cười tít mắt bước xuống xe, đứng nhìn chiếc Bentley rời đi.

Chẳng bao lâu sau, một chiếc Volkswagen trông rất bình thường dừng lại bên cạnh cô.

Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt lai đầy nét Tây của Mạc Dao.

“Hắc Xà, tìm được người rồi à?”

Thư Lan lên xe, khẽ cười: “Sắp rồi.”

“Hả? Là sao?”

Thư Lan lấy từ balo ra một túi hồ sơ trong suốt, cho chiếc điện thoại vừa dùng vào trong.

“Trên điện thoại có mấy dấu vân tay không phải của tôi, còn có vết máu trên màn hình, trong album có ảnh, danh bạ thì có số điện thoại. Anh tra rõ giúp tôi danh tính người này.”

Hiện tại công nghệ mặt nạ da người bằng silicon trên thế giới đã rất tinh vi, tuy rằng khi quan sát ở cự ly gần cô không thấy điểm gì đáng nghi, nhưng để chắc ăn, cô vẫn giữ lại dấu vân tay và mẫu máu.

Dù thế nào thì cũng phải có cái là thật chứ?

“Được, cô định về chỗ tôi à?”

“Không.” Thư Lan lắc đầu, mở cửa xe xuống: “Tôi về trường.”

Mạc Dao tròn xoe mắt: “Cô thật sự định ngoan ngoãn đi học à?”

Tổng huấn luyện viên của khu 21 Tam Giác Xám, người luôn giữ vị trí số một trong giới lính đánh thuê mà lại đi học đại học…

Thầy trò Đại học Lan Thành sắp tới đúng là sẽ có những ngày tháng “kích thích” thật rồi.

Thư Lan bật cười: “Thân phận này rất hữu dụng, lúc nãy tên ngốc đó chẳng phải cũng đâu có nghi ngờ gì sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play