Ngược lại Tôn Ngạo thiên, không hề để ý đến Tang Bằng Phi, cứ nói lời an ủi với Bạch Phỉ Phỉ.
Thái độ của Tôn Ngạo Thiên khiến cho Tang Bằng Phi không chịu nổi, hét lên với Tôn ngạo Thiên: “Cái thằng chó này lại dám giết anh em của tao, bây giờ xác anh em tao nằm trước mặt mày, mày lại chỉ có lo cho con đàn bà ấy là sao? Lão tử đây không nhịn nỏi nữa, con mẹ thằng này không cho lão tử đây lời giải thích, thì hôm nay lão tử giết mày.”
Có thể là giọng của Tang Bằng Phi kinh động đến Bạch Phỉ Phỉ, Bạch Phỉ Phỉ bị dọa một trận, co người vào lòng Tôn Ngạo Thiên, điều đó cũng khiến cho Tôn Ngạo Thiên chú ý đến Tang Bằng Phi.
Tôn Ngạo Thiên cười lạnh lùng với Tang Bằng Phi, mở miệng nói: “Anh Phi, tôi cho anh mặt mũi mà gọi anh một tiếng anh Phi, không cho anh mặt mũi thì còn là cái thứ gì nữa, thứ rác rưởi không đến cấp 2 này, dám ở trước mặt tôi hô hoán. Có tin không, tôi giết anh đó, chỉ dung một chiếu là giết!”
Nghe thấy Tôn Ngạo Thiên nói vậy, Tang Bằng Phi tức đến mặt co giật, vừa định nói gì đó, lại thấy Tôn Ngạo Thiên quay người đi đến bên giường Lý Đại Long.
Trên giường là Bạch Tiểu An đang bị thương.
Lấy trong túi bộ đồ bảo hộ ra một bình thuốc chữa trị sơ cấp.
“Uống đi, sau này, cậu là em trai của tôi, có tôi đây, không ai dám làm hại cậu đâu.”
Những lời nói này thật sự độc đoán, khiến cho Bạch Phỉ Phỉ ở bên cạnh đỏ cả mặt, nhìn Tôn Ngạo Thiên đầy ngưỡng mộ.
“Đại ca, Phỉ Phỉ không biết lấy gì báo đáp….”
Văn Vũ xém nữa là không nhịn được cười, cái tên này , còn kỳ quái hơn cả Tôn Thụy Tinh.
Hoặc nói là,còn hấp dẫn hơn Tôn Thụy Tinh.
Loại người này, để cho Bạch Phỉ Phỉ mưu mô ăn tươi nuốt sống.
Nhìn Tăng Bằng Phi mặt tái xanh, lại nhìn đến gia đình ba người vui vẻ, Văn Vũ âm thầm đếm trong lòng: “1,2,3….”
Nếu như không nằm ngoài dự đoán của Văn Vũ, không đợi Văn Vũ đếm đến 10, toàn cảnh sẽ bị Tôn Ngạo Thiên bóp méo hết ngày đây.
“ Ai là Lý Toàn An đứng ra đây cho tôi!”
Tôn Ngạo Thiên và hai chị em Bạch Phỉ Phỉ nói chuyện được một lúc, Tôn Ngạo Thiên trực tiếp hét lên.
Trong lời nói tràn đầy tức giận và sát khí.
Lý Toàn An bị Tôn Ngạo Thiên làm cho hoảng sợ, lập tức hiểu được ý vừa nãy của Văn Vũ.
Bạch Phỉ Phỉ đang mách tội của mình với Tôn Ngạo Thiên, nhưng ông ta cũng không nói là sẽ đối xử tệ bạc với Bạch Phỉ Phỉ mà.
Nếu Văn Vũ biết được suy nghĩ của Lý Toàn An, nhất định sẽ vỗ vai Lý Toàn An và tha thiết nói với ông ta : “ Ông vẫn không hiểu suy nghĩ của bệnh nhân vật chính rồi.”
Văn Vũ nghiêng người tránh Lý Toàn An phía sau, để lộ Lý Toàn An trong tầm mắt của Tôn Ngạo Thiên.
“Anh Thiên, chính là ông ta, chính là tên béo hói đầu đó, lần đầu tiên của Phỉ Phỉ, chính là bị cái loại đàn ông này lấy mất!”
Bạch Phỉ Phỉ che mặt khóc rưng rức, nước mắt không ngừng chảy qua kẽ ngón tay, giống như xăng thiêu cháy ngọn lửa giận dữ của Tôn Ngạo Thiên.
Đôi mắt màu đỏ tươi của Tôn Ngạo Thiên nhìn Lý Toàn An, nghiến răng nghiến lợi nói: “ Chính là ông ép Phỉ Phỉ lên giường của ông? Chính là ông đã không biết trắng đen làm nhục Phỉ Phỉ? Chính là ông làm chuyện xấu xa ở trấn HL? Ông chính là tên tham quan là Phỉ Phỉ nói?
Tôn Ngạo Thiên vừa nói vừa đi về phía Lý Toàn An.
“ Tôi, tôi, tôi, tôi, tôi còn chưa làm chuyện xấu gì hết” dưới áp lực ngày càng mạnh của Tôn Ngạo Thiên, Lý Toàn An uất ức sắp phát khóc.
Tuy rằng bản thân trước mạt thế cũng không phải là quan tốt, nhưng cũng không được xem là tham quan, hắn cũng không làm điều vô cùng độc ác ở trấn HL, cũng không phải là không biết trắng đen làm nhục Bạch Phỉ Phỉ. Càng đừng nói đến ép cô ta lên giường của mình, ừm, nhiều nhất cũng chỉ là dụ dỗ mà thôi.
Khiến cho Bạch Phỉ Phỉ nói như vậy, Lý Toàn An thấy mình đáng chết.
Tôn Ngạo Thiên từ từ tiến gần đến Lý Toàn An, vừa đi vừa nói: “ Thực ra, điều tôi vừa nói không phải là lỗi của ông, sai lầm lớn nhất của ông chính là còn sống, đặc biệt là khi Bạch Phỉ Phỉ sẽ thành nữ nhân của tôi.”
“Nữ nhân của tôi nhất định phải trong sạch.”
“Vì Vậy, ngươi đi chết cho ta!!”
Lý Toàn An thấy sát khí của Tôn Ngạo Thiên ngày càng mãnh liệt, dưới sự uy hiếp của cái chết, Lý Toàn An hét lớn: “ Văn Vũ huynh đệ, cứu ta!!”
“ Vậy tôi chiếu cố cứu ông, sau này không ai nợ ai.”
Cùng với âm thanh tàn bạo vang lên, Văn Vũ xoay bước chắn trước mặt Lý Toàn An.
Tôn Ngạo Thiên căn bản không quan tâm người trước mặt là ai, trực tiếp đánh về phía Lý Toàn An.
Phía trước nắm đấm của Tôn Ngạo Thiên chấn động, một chưởng lực trong suốt kích thước tương tự nắm đấm của anh trực tiếp tấn công thẳng về phía trước.
Hadouken (kỹ năng chủ động cấp B ): khả năng tấn công tầm trung, tung ra tấn công một chưởng lực trong suốt, đạt sức tấn công cao nhất trong khoảng cách 3 mét, sức sát thương gấp đôi cú đấm toàn lực, khoảng cách càng tăng sức sát thương càng giảm, phạm vi sát thương tối đa 10 mét.
Đây là chức nghiệp bí ẩn của Tôn Ngạo Thiên: Võ sĩ quyền anh, kỹ năng cơ bản mang lại.
Thấy chưởng lực không xa bay đến với tốc độ cực nhanh, Văn Vũ toàn lực xuất chưởng, đánh trực tiếp vào chưởng lực.
Một tiếng nổ lớn, chưởng lực tập kích bất ngờ bay biến, còn Văn Vũ chịu lực tấn công mạnh lùi về một bước.
Thể chất thân thể của Văn Vũ trong trạng thái chiến đấu, triệt tiêu biên độ tăng trưởng của kỹ năng Hadouken.
Tôn Ngạo Thiên nhất thời kinh ngạc, sau đó lập tức phát hiện tình hình đã vượt qua dự tính của mình.
Văn Vũ trực tiếp đón lấy cú Hadouken uy lực nhất của mình, thế mà chỉ lùi một bước, điều đó có nghĩa là thể chất thân thể của người này gần gấp đôi anh ta.
Vì vậy Tôn Ngạo Thiên lùi nhanh về phía sau, muốn tạo khoảng cách với Văn Vũ.
Đáng tiếc là không có tác dụng.
Mặc dù Hadouken có thể khiến sức tấn công của Tôn Ngạo Thiên ngang với Văn Vũ, nhưng khoảng cách về tốc độ quá lớn.
Mấy người đứng xem xung quanh chỉ thấy bóng Văn Vũ vụt qua, sau đó tay phải bóp cổ Tôn Ngạo Thiên nâng cao lên.
Ngoài tiếng vùng vẫy kịch liệt của Tôn Ngạo Thiên ra chỉ là một mảng yên tĩnh.
--