Không ai nghĩ rằng cuộc giao chiến giữa hai chức nghiệp giả cấp 2 lại có kết cục tan nát.
“ Hừ, có nên giết anh không đây?”
Văn Vũ nhìn chằm chằm đôi mắt căm thù của Tôn Ngạo Thiên, nhàn nhạt thốt ra một câu hỏi, nhưng không cần nhận được câu trả lời.
Tự mình đã ra tay rồi, vậy đương nhiên là phải diệt trừ sạch hậu họa về sau.
Lập tức tay phải điên cuồng dùng lực, sức mạnh khổng lồ giống như máy chém khiến Tôn Ngạo Thiên ngửi thấy mùi của cái chết một cách rõ ràng.
Tôn Ngạo Thiên sợ hãi, người đàn ông trước mặt đúng là muốn giết chết mình thật, chỉ bởi vì mình đánh hắn một chưởng.
Sự căm ghét mãnh liệt của Tôn Ngạo Thiên dần dần biến mất, thay vào đó chỉ còn lại sự sợ hãi và cầu xin. Văn Vũ cười khẩy, tiếp tục tăng lực tay.
“ Đợi đã người anh em Văn Vũ, đừng giết hắn, giữ cho hắn một mạng.”
Tang Bằng Phi cách đó không xa thấy sát khí của Văn Vũ ngày càng mạnh, trong lòng lập tức hiểu rằng Văn Vũ không phải đang hù dọa Tôn Ngạo Thiên mà thực sự muốn giết hắn.
Mặc dù Tang Bằng Phi chỉ mong tên ngốc Tôn Ngạo Thiên lập tức chết đi. Nhưng vì đại cục, Tôn Ngạo Thiên là chức nghiệp giả cấp hai duy nhất còn lại ở thị trấn CH, so sánh với Văn Vũ chắc chắn cũng coi như là người của mình, nếu cứ chết như thế thì ai có thể kiểm soát được Văn Vũ.
Vì sự cân bằng lực lượng trong trại, Tôn Ngạo Thiên không được chết, ít nhất bây giờ không được chết.
Văn Vũ liếc Tang Bằng Phi nói: “Anh không phải muốn hắn chết sao?”
“ Cứ từ từ người anh em Văn Vũ.” Tang Bằng Phi vừa nói vừa tiến lên phía trước, kéo cánh tay phải đang bóp cổ Tôn Ngạo Thiên của Văn Vũ. Đáng tiếc, sức mạnh chênh lệch quá lớn, tay phải của Văn Vũ vẫn không nhúc nhích tí nào.
Tang Bằng Phi lo lắng: “ Người anh em Văn Vũ, tiểu Thiên vẫn còn có tác dụng, đối phó với zombie vẫn cần cậu ấy giúp sức, xem như giữ tí thể diện cho anh được không?”
“Không đủ!” Văn Vũ lạnh lùng nói một câu khó hiểu.
“Cái gì không đủ?”
“yaaaaaa!” Ngược lại Tôn Ngạo Thiên nghe Văn Vũ nói càng giãy dụa kịch liệt, đứng trước cái chết khiến đầu óc hắn sáng suốt ra.
“ Anh xem, tên này nghe hiểu rồi.” Văn Vũ dần nới lỏng bàn tay bóp cổ Tôn Ngạo Thiên, nghiêm túc nhìn Tôn Ngạo Thiên đang mềm nhũn thở hổn hển dưới đất.
Sau đó đưa tay phải ra.
Tôn Ngạo Thiên nhìn Văn Vũ, trong mắt ngoài sự căm thù còn là sự sợ hãi, không nói được gì, lấy từ trong túi ra một viên ma tinh cấp 2 đặt lên tay Văn Vũ.
Văn Vũ lắc đầu: “Vẫn không đủ!”
Sự phẫn nộ trong mắt tôn Ngạo Thiên lóe lên, nhưng không thể làm được gì, hét lớn: “ Tôi vẫn còn điểm tích lũy, có thể trao đổi lấy 2 viên ma tinh không thuộc tính cấp 2, nhưng anh phải hứa không giết tôi.”
“ Ừ, được. Hôm nay tha cho cậu.”
Thực ra lấy mạng tên này, không bằng lấy vài viên ma tinh cấp 2, còn sự trả thù sau này của Tôn Ngạo Thiên Văn Vũ không quan tâm, tuy mạnh hơn chức nghiệp giả bình thường, nhưng so với năng lực của Văn Vũ thì chênh lệch quá lớn.
Hơn nữa, lời hứa của cậu chỉ có hạn trong hôm nay.
Thấy Tôn Ngạo Thiên đi về phía cột đá trao đổi, Văn Vũ nói với Lý Toàn An đang vui mừng phía sau: “ n tình tôi trả rồi, sau này không ai nợ ai.”
Nghe Văn Vũ nói, vẻ vui mừng trên mặt Lý Toàn An biến mất, thay vào đó là đau khổ : “ Cảm ơn ơn cứu mạng của người anh em Văn Vũ nhé.”
Văn Vũ lại lừa Lý Toàn An một lần nữa.
Vừa nãy Lý Toàn An nhờ cứu mạng, Văn Vũ cứu ông ta, vì vậy ân tình này là trả rồi.
Nhưng Văn Vũ không quan tâm Lý Toàn An sau này sẽ như thế nào, chỉ vì mấy viên ma tinh mà trực tiếp tha cho Tôn Ngạo Thiên.
Sau này nếu Tôn Ngạo Thiên đến tìm ông ta tính sổ thì không có ai cứu nữa rồi.
“ Chết tiệt, nơi này không thể ở lâu được nữa.”
Nhìn thấy khuôn mặt sửng sốt của Bạch Phỉ Phỉ, cùng với sự vô cùng bình tĩnh của Văn Vũ, còn có ma tinh đã trao đổi xong, Lý Toàn An chửi thầm một câu, đưa đàn em đi ra khỏi doanh trại.
May là không ai chú ý đến ông ta.
Anh mắt mọi người đều đổ dồn trên người Văn Vũ, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin, kính nể, thậm chí còn có hi vọng sống tiếp.
Năng lực của Văn Vũ cho mọi người thấy khả năng chiến thắng quân đoàn zombie.
Tôn Ngạo Thiên đưa hai viên ma tinh không thuộc tính cho Văn Vũ, nhìn thấy Văn Vũ bắt đầu hấp thụ ba viên ma tinh trong tay, trong mắt đột nhiên xuất hiện một tia xảo quyệt.
‘‘ Anh đợi đấy, không lừa thiếu niên nghèo, ba mươi năm Giang Đông, ba mươi năm Giang Tây, anh sớm muộn cũng thành viên đá lót đường trên con đường trở nên mạnh nhất của tôi. ’’
Tôn Ngạo Thiên ngửa cổ nói lớn với Văn Vũ.
Văn Vũ vừa hấp thụ xong ma tinh thì nghe thấy tiếng kêu gào của Tôn Thụy Tinh.
‘‘Chậc chậc ’’ Nghe thấy lời của Tôn Thụy Tinh, Văn Vũ đột nhiên cảm thấy không còn thú vị nữa.
Mình việc gì phải phân cao thấp với một tên nhóc ngốc nghếch cấp hai cơ chứ.
Đối diện với một tên luôn coi mình là trung tâm, lại còn là một tên thiếu niên chưa trưởng thành, quan trọng nhất là thực lực của đối phương hoàn toàn không có khả năng đánh thắng mình.
Ngày mai có nên giết hắn không ? Văn Vũ lần đầu tiên ngập ngừng.
Có lẽ tên nhóc này cũng không quá ảnh hưởng đến mình.
Trong lòng nghĩ như vậy, sát khí trên người Văn Vũ dần tan biến, gật đầu với Tang Bằng Phi : ‘‘ Sắp xếp cho tôi một chỗ ở, tôi cần nghỉ ngơi.’’
‘‘ Người anh em Văn Vũ đi theo tôi.’’
Tang Bằng Phi khách sáo nói với Văn Vũ, sau đó dẫn cậu vào bên trong doanh trại.
Thấy Văn Vũ xoay người rời đi, sát khí trên người dần yếu đi, Tôn Ngạo Thiên hít sâu một hơi.