Mình cược đúng rồi.

Tôn Ngạo Thiên nghe ra cái bẫy trong lời nói vừa rồi của Văn Vũ.

Hôm nay không giết cậu, còn có ngày mai, còn có thời gian rất dài sau này, sau mạt thế Tôn Ngạo Thiên vẫn luôn ở thị trấn CH, tất nhiên hiểu rõ sự đáng sợ của thị trấn CH, không giống Lý Toàn An trực tiếp chạy ra khỏi doanh trại.

Ra khỏi doanh trại, kể cả dựa vào thực lực của Tôn Ngạo Thiên cũng không có nhiều sự bảo đảm an toàn.

Đừng nhìn đứa nhóc này bề ngoài bày ra vẻ ngốc nghếch trời không sợ đất không sợ, thực tế là tâm tư rất sâu xa.

Biết Văn Vũ sẽ không dễ dàng tha cho mình, vậy Tôn Ngạo Thiên đành tỏ thái độ nhân vật chính trong tiểu thuyết , kêu gào với tên phản diện tạm thời không đánh bại được.

Văn Vũ tuyệt đối sẽ không giống tên phản diện dễ dàng tha cho mình, nhưng Văn Vũ hiểu được kế này tuyệt đối sẽ coi thường cậu.

Chỉ cần coi thường cậu, cậu sẽ không bị coi là mối đe dọa, chỉ cần là người không có sức đe dọa thì sẽ không bị nhắm vào.

May là Tôn Ngạo Thiên đã cược đúng.

Quay đầu dẫn theo chị em Bạch Phỉ Phỉ đang hốt hoảng lo sợ đi về phía nhà của mình.

‘‘ Đại ca, làm sao bây giờ, em không nghĩ tên Văn Vũ đó lợi hại như vậy.

Tim của Bạch Phỉ Phỉ suýt nhảy ra ngoài, bản thân không dễ gì mới tìm được một cái chân lớn, không ngờ rằng cái chân này suýt chút nữa bị người khác đánh gãy.

‘‘Còn có thể làm thế nào nữa, sau này khiêm tốn chút, đừng gây rối với cái tên đó nữa.’’

Bạch Phỉ Phỉ ngạc nhiên nhìn Tôn Ngạo Thiên, rõ ràng không hợp với tính cách Tôn Ngạo Thiên thể hiện ra.

Tôn Ngạo Thiên nghĩ đến cảm giác cận kề cái chết vừa rồi, trong lòng lạnh run.

Tuyệt đối không được chọc tức Văn Vũ nữa, ừm, tốt nhất là tránh xa anh ta.

Tôn Ngạo Thiên có thể trở thành chức nghiệp giả cấp 2, tuyệt đối không chỉ có biểu hiện tính cách cấp hai, cẩn thận, thận trọng, tránh xa nguy hiểm, những người không biết điều này đều chết cả rồi.

……

Dưới sự dẫn dắt của Tang Bằng Phi, hai người đi vào một căn phòng bằng gỗ cũng tạm ổn.

‘‘ Chỗ hơi nhỏ, phiền người anh em Văn Vũ chịu khó chút.’’

Tang Băng Phi áy náy nói.

‘‘ Không phiền, là em làm phiền anh Phi rồi.’’

Tang Bằng Phi rất khách sáo với Văn Vũ, Văn Vũ tất nhiên cũng sẽ như vậy.

Tang Bằng Phi có chút do dự nói với Văn Vũ : ‘‘ Có người anh em Văn Vũ ở đây chúng tôi không cần lo đám zombie nữa rồi.

Đây là Tang Bằng Phi buộc Văn Vũ tỏ thái độ, sợ Văn Vũ sẽ bỏ mặc nguy cơ của doanh trại nhỏ này.

Văn Vũ cũng hiểu ý trong lời nói của Tang Bằng Phi, lại không có ý phản đối, dù sao không thân không thích, nếu không phải bản thân có giá trị, Tang Bằng Phi không lí do gì mà khách sáo với cậu như vậy.

Nơi tập trung này tuyệt đối không yếu như vẻ bề ngoài.

Trong tay Tang Băng Phi ít nhất cũng có khả năng giải quyết Tôn Ngạo Thiên.

‘‘Anh Phi yên tâm đi, hiện tại chúng ta là châu chấu trên cùng một dây mà.’’

Văn Vũ thâm ý nói với Tang Bằng Phi.

Mắt Tang Bằng Phi chợt lóe lên, hiểu Văn Vũ nói gì, không chỉ là nguy hiểm bên ngoài doanh trại trước mắt, còn có nguy hiểm bên trong doanh trại.

Tang Bằng Phi, Tôn Ngạo Thiên còn có người đến sau là Văn Vũ, trước mắt tạo thành ba nhóm thế lực trong doanh trại, cách thức trong đó rất nhiều.

‘‘ Có người anh em Văn Vũ ở đây, anh đây yên tâm rồi.’’

Tang Bằng Phi thân thiết vỗ vai Văn Vũ rồi rời khỏi phòng.

Thấy Tang Bằng Phi rời đi, Văn Vũ trực tiếp nằm lên giường, cười khẩy.

Chỉ là nơi tập trung nhỏ bé của thị trấn CH, có thể thấy rất nhiều sự phức tạp giữa các mối quan hệ ở đây.

‘‘ Con người chính là như vậy, nắm được quyền lực trong tay không muốn từ bỏ, ngược lại còn muốn nhiều hơn. Lòng tham tuy là động lực, nhưng cũng là nguồn gốc của tội ác. Rõ ràng bản thân không nắm chắc được sinh mệnh của mình, còn nghĩ mấy chuyện vô vị này.

Văn Vũ sẽ không bao giờ quên cái gì là thứ bản thân muốn có được nhất.

Chỉ đơn giản là tiếp tục sống, nhưng rất khó, kể cả đối với Văn Vũ bây giờ.

Một lúc sau, trong phòng vang lên tiếng ngáy của Văn Vũ.

Hôm nay có rất nhiều chuyện xảy ra, Văn Vũ đã rất mệt mỏi.

……

‘‘ Anh Thiên.’’ Bên trong một căn phòng gỗ đơn sơ khác, Bạch Phỉ Phỉ trần như nhộng, dựa chặt vào thân hình thấp bé của Tôn Ngạo Thiên.

‘‘ Sao ?’’ Những chuyện hoang đường vừa rồi khiến Tôn Ngạo Thiên lần đầu tiên mất hết tinh thần.

‘‘ Ngày mai anh có thể dẫn Tiểu An đi giết mấy con zombie được không ? Để Tiểu An cũng trở thành chức nghiệp giả.

Bạch Phỉ Phỉ ngập ngừng nói.

‘‘Ừm.’’ Mí mắt Tôn Ngạo Thiên cụp xuống, cả mặt phờ phạc.

‘‘ Bạch Phỉ Phỉ cảm ơn anh.’’ Bạch Phỉ Phỉ trên mặt ra vẻ vui mừng, nhưng trong mắt lại hiện lên sự giễu cợt và chán ghét.

Phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ xinh đẹp, chỉ cần dùng đúng thủ đoạn thì việc đối phó thằng nhóc nông cạn này là điều quá dễ dàng.

Tiếng cọt kẹt của cánh cửa gỗ tạm bợ nơi căn phòng Văn Vũ đang ở đánh thức cậu.

Văn Vũ nheo mắt nhìn, là Tôn Thụy Tinh

“Trở về rồi?”

Vươn vai một cái, Văn Vũ đứng thẳng dậy nhìn người nhếch nhác thảm hại trước mặt.

Tôn Thụy Tinh rõ ràng đã trải qua một trận đấu rất khó khăn, đồ bảo hộ đã bị xé rách không còn hình dáng, cả trên mặt cũng bị zombie cào mất một mảng thịt lớn.

Tôn Thụy Tinh gật đầu với Văn Vũ: “ Vừa trở về không lâu, vừa qua chỗ Lý Đại Long nhưng không gặp được, tìm bừa một người thì hỏi ra chỗ của cậu.”

Những chuyện xảy ra hồi chiều ai cũng biết, ngoài tin con cầm thú Nhị Cương đã chết ra, khiến mọi người chú ý nhất chính là trong doanh trại này có một người rất mạnh mới đến-Văn Vũ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play