“Xem ra ở đây tôi cũng được xem là một ngôi sao.”
Tự mình cảm thán một lúc, Văn Vũ lại nằm xuống giường.
Tôn Thụy Tinh nhìn Văn Vũ do dự nói: “ Cái này, Bạch Tiểu An đâu?”
Văn Vũ đã đoán trước rồi, chắc chắn là chuyện này, mở miệng nói: “ Để Tôn Ngạo Thiên dẫn đi rồi, à đúng rồi, Tôn Ngạo Thiên là chức nghiệp giả cấp 2 ở doanh trại này, chị của Bạch Tiểu An đã dụ dỗ được một kẻ mạnh, còn về vết thương của Bạch Tiểu An thì anh không phải lo lắng.”
“ Là Bạch Phỉ Phỉ tự nguyện à?”
‘‘Đương nhiên. ’’
‘‘Vậy thì được rồi.’’
Nhìn thấy vẻ hài lòng của Tôn Thụy Tinh, Văn Vũ ngược lại kinh ngạc.
‘‘ Không có được Bạch Phỉ Phỉ, anh không cảm thấy tiếc à ? Nhìn bộ dạng này của anh xem, suýt chút không còn mạng mà trở về. Anh không phải chỉ vì lòng thương cảm mới đi cứu người sao ?’’
Tôn Thụy Tinh khó hiểu nhìn Văn Vũ, mở miệng hỏi: ‘‘ Tôi làm sao có thể là vì Bạch Phỉ Phỉ, tuổi của tôi cũng đáng tuổi bố cô ta được không.”
Văn Vũ trợn tròn mắt: “Lý Toàn An cũng đáng tuổi bố cô ta đó, hai người ở thị trấn HL không phải cũng anh anh em em như vậy sao?”
“Mỗi người mỗi khác, tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy.”
Tôn Thụy Tinh thở dài, trực tiếp ngồi bên giường Văn Vũ.
“ Tôi chỉ là nhìn thấy Bạch Phỉ Phỉ thì nghĩ đến con gái tôi, hai đứa tuổi cũng sêm sêm nhau, con gái tôi hiện giờ ở một mình ở thành phố BJ, vốn dĩ tôi nghĩ không có vấn đề gì, hiện giờ thấy tình trạng của thị trấn CH, tôi không dám nghĩ gì nữa.”
Nghe được lời của Tôn Thụy Tinh, Văn Vũ yên lặng rút ra hai điếu thuốc, đưa cho Tôn Thụy Tinh một điếu, hai người cùng nhau hút thuốc.
“ Phụ nữ ở cái thế giới khốn nạn này đúng là đáng thương.”
Văn Vũ bất giác thở dài, lời vừa rồi của Tôn Thụy Tinh làm Văn Vũ cảm động.
Tình cha như núi, Văn Vũ có thể cảm nhận tình yêu mà Tôn Thụy Tinh dành cho con gái.
Tình cảm này hơn mười năm nay Văn Vũ không cảm nhận được rồi……
“Vì vậy với những người này nếu giúp được tôi sẽ giúp, quả thực là tôi sợ, nếu ở thành phố BJ cũng là tình trạng này, nếu không có ai ra tay giúp đỡ, con gái tôi sẽ bị đối xử như thế nào.”
Nghe xong lời này, hiếm thấy Văn Vũ không trêu chọc Tôn Thụy Tinh.
Điều Văn Vũ theo đuổi là năng lực tuyệt đối, người như Văn Vũ, là thiên của loài người, là trụ cột của loài người, là thứ giúp loài người có thể bảo đảm được năng lực sinh tồn trong thảm họa, cũng là vũ khí giúp loài người có thể phản kích lại sau này.
Tuy nhiên, sự tiếp nối của loài người đều không dựa vào những người này.
Chính là dựa vào những người hoàn toàn bình thường, những người trong mắt Văn Vũ bị xem là yếu đuối, loài giun dế, bia đỡ đạn.
Những người này có thể sống tiếp được chính là dựa vào vô số sự hi sinh của đồng loại, vô số sự hi sinh cao cả của những người như Tôn Thụy Tinh.
Văn Vũ sẽ không làm những người như vậy, nhưng cũng không ngăn được sự khâm phục của Văn Vũ đối với họ.
Người tốt không nên bị khinh thường, bất kì là trong hoàn cảnh nào, khi nào, ở đâu.
“Hôm nay anh đã vào được trong trấn chưa?”
Văn Vũ nhìn ánh mắt mờ mịt của Tôn Thụy Tinh, biết ông lại nhớ con gái mình. Trực tiếp cắt đứt suy nghĩ của ông.
“Đứng từ xa quan sát, tình hình đại khái giống với Lý Đại Long nói, rất tệ.”
“Tình hình cụ thể ngày mai đi xem với tôi. Đúng rồi, anh vẫn không có nơi để ở đúng không? Hôm nay ở tạm đây đi.”
Tôn Thụy Tinh ngạc nhiên nhìn Văn Vũ, không biết Văn Vũ từ khi nào lại dễ gần như vậy.
“Được.”
Tôn Thụy Tinh dứt khoát nằm xuống đất, không được bao lâu đã phát ra tiếng ngáy to.
Văn Vũ nhìn vết thương trên người Tôn Thụy Tinh, sau đó nhìn lên trần nhà, dần chìm đắm vào suy nghĩ của mình.
Thế giới trước, Văn Vũ cũng từng gặp người như vậy, thậm chí Văn Vũ là đối tượng được lợi, nhưng kết cục của họ đều có một điểm chung, nhanh chết.
Người tốt có thể tin cậy, giống như Văn Vũ có thể để Tôn Thụy Tinh ngủ dưới giường của mình, bởi vì cậu biết nếu không có tranh chấp lợi ích quá lớn Tôn Thụy Tinh sẽ không bao giờ hại người.
Nhưng trong mạt thế, không dễ gì làm người tốt, hơn nữa cũng không sống lâu được.
Đây là bài học và kinh nghiệm của rất nhiều người.
Văn Vũ có kinh nghiệm ở thế giới trước, nên sẽ không đi vào vết xe đổ này, nhưng đối với người như Tôn Thụy Tinh, Văn Vũ sẽ không chủ động tấn công họ, hơn nữa những người này là những chiến hữu tốt có thể yên tâm giao thế hệ sau cho họ.
Nhưng không phải là một đồng đội tốt.
Chiến hữu và đồng đội, có bản chất khác nhau.
Không nghĩ lung tung nữa, Văn Vũ trực tiếp khai mở trạng thái chiến đấu, sau đó triệu hồi Độc Nhãn.
Trạng thái của tiểu hồn thú rất tốt, vẫn là dáng vẻ hoạt bát, xem ra sau này, trạng thái chiến đấu có thể coi là trạng thái thường ngày của Văn Vũ, nhưng không có bóng dáng của tiểu hồn thú trên vai, Văn Vũ luôn cảm thấy thiếu vắng thứ gì đó.
“Độc Nhãn, đi canh cửa đi.”
Độc Nhãn kêu to hai tiếng, bản thân đói cả ngày trời, đến đêm còn phải đi canh cửa.
Không để ý đến lời than vãn của Độc Nhãn, Văn Vũ nằm xuống ngủ say.
……
Đêm tối mịt mù.
Trong thị trấn CH, ba bóng dáng nhếch nhác khom lưng chầm chậm đong đưa giữa những tòa nhà im ắng.
Một âm thanh vang lên.
“Anh Lý, chúng ta làm sao bây giờ?”
Một lúc sau, người được gọi là anh Lý trả lời: “ Không còn cách nào khác, buổi chiều để xông vào trấn mọi người đều bị thương, đến tiểu Phương cũng bị zombie ăn rồi, tạm thời không ra ngoài được.
“Em thấy chúng ta không nên rời khỏi doanh trại.”
--