Một giọng nói phàn nàn vang lên, là tiếng của người phía sau cùng.
Cảnh tượng bỗng trở nên khó xử.
Một hàng ba người này, là đám người Lý Toàn An chạy ra từ nơi tập trung của Tang Bằng Phi.
Dưới màn đêm bao phủ, sắc mặt Lý Toàn An tái nhợt.
Đúng là lòng người khó đoán, bản thân tốn sức đem theo mấy trợ thủ đắc lực ra khỏi thị trấn HL, không ngờ mới ra khỏi doanh trại nửa ngày mấy tên đó đã oán trách rồi.
Mỗi người đều có suy nghĩ riêng, những sinh vật như con người bản chất trước giờ đều không thể gọt giũa được.
Vì vậy không có tên đàn em nào là tuyệt đối trung thành!
“Anh Lý, nhìn xem, phía trước có ánh sáng!”
“Anh Lý, nhìn xem, phía trước có ánh sáng!”
Người lên tiếng đầu tiên nói nhỏ với Lý Toàn An.
Lý Toàn An nhìn về phía tên đàn em chỉ, ánh sáng yếu ớt lập lòe như một lửa nhỏ nhưng là thật.
“Chết tiệt gặp quỷ rồi, bên trong thị trấn CH toàn là zombie, làm sao có ánh đèn được.”
Lý Toàn An thấp giọng chửi rủa một câu, nhưng ánh lửa nhỏ phía trước, chắc chắn là ngọn hải đăng hi vọng cho bản thân và những người khác.
Hít sâu một hơi, Lý Toàn An nói: “Đi, qua đó xem xem.”
Đè mạnh nỗi bất an trong lòng, Lý Toàn An dẫn theo đàn em cúi người thận trọng đi về phía có ánh sáng phát ra.
Khi đám người Lý Toàn An tiến lại gần hơn, phát hiện các vệt sáng được tạo ra rất đặc biệt.
Trừ một số nơi hạn chế có thể phát hiện vệt sáng bé tí này ra, các hướng khác bởi vì bị các tòa nhà che khuất không hề xuất hiện vệt sáng này.
Nếu đám người Lý Toàn An không ghi nhớ vị trí nơi phát ra vệt sáng này cũng tuyệt đối sẽ không tìm thấy nơi này.
Đây là một tòa chung cư thấp cũ kĩ, tường loang lổ, hành lang tối tăm khiến đám người Lý Toàn An ớn lạnh.
Phát ra vệt sáng là một cái đèn pin được buộc ở cửa sổ tầng 3.
“Hay là đi xem thử?”
Lý Toàn An thận trọng bàn bạc cùng với hai tên đàn em còn sót lại.
“Đi, ở bên ngoài sớm muộn gì cũng chết.’’
Tuy bọn họ ở thị trấn CH chưa từng gặp phải zombie, nhưng tuyệt đối sẽ không ngây thơ cho rằng ở đó không có zombie.
Lấy quyết tâm, lúc Lý Toàn An định dẫn người vào bên trong tòa nhà, có tiếng bước chân phát ra từ hành lang. Ba người đột nhiên bắt đầu nghi ngờ.
“Lạch cạch, lạch cạch’’
m thanh ngày càng gần, Lý Toàn An ngược lại thở phào nhẹ nhõm, bởi vì âm thanh rất có quy luật, đây là tiếng bước chân của con người.
Mà con người thế nào cũng tốt hơn quái vật.
Đây là suy nghĩ hiện tại của Lý Toàn An……
Tiếng bước chân ngày càng gần, một nam thanh niên sắc mặt trắng nhợt mặc cảnh phục bước xuống cầu thang liền nhìn thấy ba người Lý Toàn An đang đứng trước cầu thang.
“Người sống ?’’ Người thanh niên nhướng mày nói.
Giọng nói khàn nàn, giống như âm thanh của người mấy ngày không được uống nước.
“Đúng, người sống.’’ Lý Toàn An nói.
Nhìn thấy người này Lý Toàn An lại có chút lo lắng, giường như đối diện không phải người mà là một thứ kỳ quái.
“Không còn nơi nào để đi nữa ?’’
Thanh niên mặc cảnh phục gật đầu với Lý Toàn An, vẫy tay : “Đi theo tôi.’’
Nói xong liền quay đầu đi lên hành lang tối om.
“ Làm sao giờ ?’’
Lý Toàn An nghiến răng : “ Còn làm sao được nữa, đi theo.’’
Nói xong bước lên hành lang,mấy người còn lại lần lượt theo sau.
Còn người thanh niên mặc cảnh phục dẫn đường nghe thấy tiếng bước chân liền mỉm miệng cười.
“ Lại có đồ ăn rồi.’’
……
Bầu trời quang đãng.
Văn Vũ đã tỉnh dậy.
Bị ánh nắng xuyên qua bức tường bốn phía lọt gió làm lóa mắt.
“Độc Nhãn, Độc Nhãn.’’
Nghe thấy tiếng gọi của Văn Vũ, Độc Nhãn sủa 2 tiếng “gâu gâu’’
“Qua đây.’’
“Gâu Gâu. Đại ca gọi gì ?’’
Độc Nhãn tuy thắc mắc nhưng vẫn ngoan ngoãn đến ngồi cạnh Văn Vũ.
Cảm thấy ánh sáng chói mắt đã hoàn toàn bị cơ thể to lớn của Độc Nhãn che hết, Văn Vũ vươn dài vai, vỗ cái bụng có chút xơ xác của Độc Nhãn, thở dài nói : “ To lớn cũng có cái tốt.’’
Độc Nhãn lập tức vạch đen đầy đầu, bản thân là một hồn thú mạnh mẽ như vậy, chủ nhân không những không cho ăn, lại còn phải làm chó canh cửa, ban ngày thức dậy đã phải làm cái rèm cửa.
Độc Nhãn còn không thèm trách móc nữa.
“Đúng rồi, Tôn Thụy Tinh đâu ?’’
Không thấy bóng dáng của Tôn Thụy Tinh ở dưới giường nữa, Văn Vũ hỏi Độc Nhãn.
Độc Nhãn ngày càng thông minh, đã có thể xử lí những chuyện đơn giản, Văn Vũ cũng nảy ra một số ý tưởng.
Thú biến dị cấp cao, trí thông minh và khả năng học hỏi của nó chắc chắn sẽ không thua kém con người.
Hơn nữa việc nói như con người cũng không phải chuyện khó khăn.
Những điều này đã là điểm duy nhất hơn thú biến dị của con người……
“Gâu gâu.’’
“Dậy sớm hơn anh nhiều, sáng sớm đã đi ra ngoài rồi.’’
Nghĩ lại những chuyện gặp phải những ngày gần đây, Độc Nhãn lấy Tôn Thụy Tinh đả kích Văn Vũ.
Đáng tiếc là chả có tác dụng gì cả.
“Đi thôi, chúng ta cũng ra ngoài, hôm nay đi thị trấn CH xem con zombie vương đó, chuẩn bị đi, có thể sẽ là một cuộc ác chiến.’’
Trong lời nói của Văn Vũ có chút nghiêm túc.
Nghe thấy chiến đấu mắt Độc Nhãn lập tức sáng lên.
Cơ bản không để ý từ ác chiến trong lời Văn Vũ nói, chiến đấu mà không ác liệt làm sao lấy được chiến lợi phẩm tốt, đồ ăn ngon được chứ.
Vừa mở cánh cửa gỗ bước ra khỏi phòng, Văn Vũ nhìn thấy doanh trại vẫn tĩnh lặng vô hồn như vậy, cùng với Tôn Thụy Tinh đang tập luyện giãn gân cốt bên ngoài.
“Ồ, Anh Tôn, thói quen tốt đó.’’
Văn Vũ tiến lên hai bước, trêu chọc Tôn Thụy Tinh.