Thấy Độc nhãn ăn no nê xong, Văn Vũ huỷ bỏ trạng thái chiến đấu, thu Độc nhãn lại vào trong hồn cảnh, lại tiến vào trạng thái chiến đấu, gia tăng năng lực làm lành vết thương.

Vết thương lành với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Sự thật chứng minh, trước khi tìm thấy hồn sủng có khả năng chữa bệnh khác, năng lực của Độc nhãn quả thật có chút tác dụng.

“Đi thôi, về nơi tập trung trước, tôi cần phải nghỉ ngơi một lúc.”

Tôn Thuỵ Tinh lại nhìn thấy vết thương trên đùi của Văn Vũ thì lên tiếng hỏi: “Để tôi cõng cậu.”

Văn Vũ suy nghĩ một lúc, cảm thấy nhảy nhót bằng một chân quả thật tiêu hao thể lực, hơn nữa cũng quá khó coi, cho nên gật đầu đồng ý đề nghị của Tôn Thuỵ Tinh.

“Khoan đã, đúng rồi. Văn Vũ, cậu chờ ở đây một chút, tôi lập tức quay lại.”

Tôn Thuỵ Tinh sáng mắt, đột nhiên nghĩ tới một ý định hay ho.

Chưa tới vài phút, Tôn Thuỵ Tinh dẫn Lý Đại Long chạy tới với vẻ mặt kinh ngạc. Tôn Thuỵ Tinh còn ôm một chiếc cáng đơn giản làm bằng que vãi trên tay.

“Dùng cái này đi, dễ chịu hơn so với cõng.”

Tôn Thuỵ Tinh mỉm cười với Văn Vũ.

Văn Vũ cũng vui vẻ, Tôn Thuỵ Tinh này biết lo cho cảm nhận của người khác. Người này ở mạt thế cũng coi như có thể lạ không kém Tôn Ngạo Thiên.

Văn Vũ cảm ơn Tôn Thuỵ Tinh rồi trực tiếp nằm lên trên cáng.

Không hẳn là thoải mái nhưng chắc chắn đỡ hơn nhiều so với việc được cõng!

“Đi thôi!”

Lý Đại Long lên tiếng, háo hức hét lên.

Lý Đại Long không kiềm được phát khích, một người một thú, đối mặt với 9 tên zombie cùng cấp, còn có thể giải quyết trận chiến sạch sẽ gọn gàng. Điều quan trọng nhất là, bản thân thậm chí không cần dùng sức, cứ thế bước ra khỏi trấn CH, nơi được coi là nơi chết chóc, nhìn vào ba lô phía sau anh ta, trong đó trang bị không ít vật tư!

“Người anh em Văn Vũ, đúng là quá mạnh. Theo tôi thấy, anh mạnh hơn Tôn Ngạo Thiên gấp chục lần. Lúc zombie tới doanh trại, Tôn Ngạo Thiên cũng chỉ có thể kéo theo 2 tên zombie cấp 2, người anh em Văn Vũ lại giết gấp đôi số đó, cái gì gọi là chênh lệch? Đây chính là sự chênh lệch.”

Lý Đại Long phun nước bọt tâng bốc Tôn Thuỵ Tinh, nghe thấy sự dễ chịu từ Văn Vũ.

Hiệu quả chữa trị mạnh mẽ khiến Văn Vũ hơi lười biếng. Lúc này thật sự là lúc nên bật chút nhạc, gọi vài món ngọt, nằm phơi nắng.

Nhưng trừ ánh nắng, những thứ khác đều không có, lời tâng bốc của Lý Đại Long đúng lúc khiến Văn Vũ coi như là đang nghe nhạc!”

2 chức nghiệp giả nhanh chóng đưa Văn Vũ đi về trước, không lâu sau đã tới nơi tập trung.

Với cái chết hàng loạt của lũ zombie cấp 2, đám zombie bình thường ở trấn CH gần như rơi vào trạng thái suy sụp.

Trong bệnh viện của trấn CH, cảm nhận được khí tức của những tên cấp dưới lần lượt biến mất, zombie vương cất lên một tiếng hú kinh hoàng.

m thanh to đến mức phá vỡ kính thuỷ tinh của bệnh viện.

Khi tiếng hú của zombie vương truyền đến từ xa, đám zombie trong trấn CH lập tức trở nên yên lặng, rồi từ từ đi ra phía ngoài trấn.

Mục tiêu: nơi tập trung của Tang Bằng Phi.

Đây lại là sự cố tấn công zombie khác, nhưng quy mô lớn hơn một chút.

“Tránh ra tránh ra, mau tránh ra, không thấy người anh em Văn Vũ bị thương sao?”

Lý Đại Long một chân đá một tên chức nghiệp giả bình thường, hống hách gào to.

Văn Vũ ngã nhào trên cáng, trong miệng ngậm điếu thuốc, nhàn rỗi nằm hưởng thụ sự phục vụ của xe kéo tay.

Dưới sự chữa trị mạnh mẽ thì vết thương đã cầm máu, thuộc tính cơ thể tăng lên, hiệu quả thuốc chữa trị ngày càng yếu, nhưng kỹ năng không giống, kỹ năng là một bộ phận vốn thuộc về chức nghiệp giả, là thứ cơ bản của chức nghiệp giả mạnh mẽ, thậm chí còn quan trọng hơn thể chất cơ thể!

“Người anh em Văn Vũ, sao lại bị thương ra nông nỗi này?”

Một giọng nói thô bạo vang lên từ xa, đó là Tang Bằng Phi.

Tang Bằng Phi ra sức chen vào đám đông xem náo nhiệt, anh ta chạy lên quan tâm hỏi han.

“Không có gì, gặp phải zombie nên đánh một trận.”

Văn Vũ nhẹ nhàng nói một câu.

“Gì mà đánh một trận. Đại ca Văn Vũ, đó là 9 tên zombie cấp 2, 9 tên! Cùng xông lên, người anh em Văn Vũ một mình giết sạch! Lúc đó mọi người chưa thấy cảnh tượng ngoạn mục đó đâu ……”

Lý Đại Long tâng bốc Văn Vũ , đương nhiên thỉnh thoảng bị nghi ngờ phóng đại, không nhiều cũng đến mức làm cho Văn Vũ đỏ mặt.

“Khụ khụ, cái này, đưa tôi về phòng trước đi, tôi cần nghỉ ngơi!”

Nghe Văn Vũ nói vậy, Lý Đại Long lập tức dừng khoe khoang, lên tiếng rêu rao: “Không gneh đại ca Văn Vũ nói gì sao? Tránh ra tránh ra, đừng cản đường, đợi vết thương của đại ca Văn Vũ lành thì lập tức đi lấy đầu của zombie vương!”

Đám đông vây xem Văn Vũ cũng về được phòng của mình.

Cậu nói với Tôn Thuỵ Tinh bên cạnh: “Anh Tôn, tạm thời không triệu hồi Độc nhãn ra được, tôi cần vài tiếng để vết thương không làm ảnh hưởng năng lực chiến đấu. Khoảng thời gian này, tôi cần anh giúp tôi canh chừng!”

Tôn Thuỵ Tinh cơ bản không do dự, ông ta bèn gật đầu, Lý Đại Long bên cạnh thấy vậy thì rất biết điều chào hỏi Văn Vũ rồi đi thẳng ra ngoài.

Ngoài cửa, Tang Bằng Phi thấy Lý Đại Long đi ra ngoài thì làm động tác vẫy tay.

Lý Đại Long gật đầu lia lịa với Tang Bằng Phi, trực tiếp đi vào căn phòng gỗ đổ nát của mình.

Tới lúc xung quanh không còn ai, Lý Đại Long lặng lẽ rẽ vào một góc, bước vào một ngôi nhà gỗ đơn sơ, đây là nhà kho của Tang Bằng Phi.

“Thật sự mạnh vậy sao?”

Qua ánh nắng chói chang, có thể thấy người lên tiếng là Tang Bằng Phi.

Lý Đại Long đã không còn trạng thái cà lơ phất phơ nữa, vẻ mặt nghiêm nghị: “Rất mạnh, vô cùng mạnh, còn mạnh gấp bội so với Tiểu Thiên!”

“Ừm.”

Tang Bằng Phi suy nghĩ một lúc.

“Có thể nghĩ cách lấy sự tin tưởng của cậu ta không?

“Phải thử một phen.”

“Ừm, anh làm việc thì tôi yên tâm!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play