Sức mạnh hy vọng là vô cùng lớn. Toàn bộ thị trấn CH được cho là không lớn cũng không quá nhỏ, nếu hàng trăm người này có thể dọn sạch lối vào của thị trấn, thì có thể biết những người này khao khát cuộc sống tương lai đến mức nào.
Bên cạnh con đường, còn có một số tấm biển lớn bằng gỗ ghi: “Hoan nghênh tất cả loài người tham gia nơi tập trun thị trấn CH.”
Sau đó, một mũi tên lớn chỉ vào chỗ sâu của thị trấn.
Văn Vũ nhìn thấy cảnh này lập tức không nhịn được mà bật cười.
Những người này cho rằng giải quyết một số zombie là có thể xây dựng lại nhà cửa?
Lắc lắc đầu, Văn Vũ lập tức gia tăng tốc độ.
Cách đó không xa, một sợi dây thép rào chắn đơn sơ đã xuất hiện trước mắt Văn Vũ.
Ở lối vào doanh trại, hai chức nghiệp giả đang hút thuốc, trò chuyện, thỉnh thoảng có vài người may mắn sống sót ra vào cửa.
Tinh thần của mọi người tốt hơn trước kia rất nhiều.
Xa xa, một bóng dáng to lớn càng ngày càng gần!
"Kia là? Lão đại Văn Vũ?"
Một chức nghiệp giả canh cửa nhìn thấy hình thể càng ngày càng to lớn của Độc Nhãn, anh ta do dự nói với người bên cạnh.
Người kia dụi mắt, ném điếu thuốc xuống, kích động nói: "Đúng rồi, cậu chờ ở đây, tôi đi vào nói với anh Phi, anh hùng của doanh trại chúng ta trở về rồi!"
Nói xong, anh ta chạy vào bên trong doanh trại.
...
Lúc Văn Vũ đi tới trước cửa nơi tập trung, Tang Bằng Phi chờ ở trong doanh trại đã nghe tin Văn Vũ trở về, anh ta nhanh chóng ra ngoài đón, thậm chí ở phía sau Tang Bằng Phi, một lượng lớn người bình thường cũng đứng xếp hàng sau lưng chức nghiệp giả, yên lặng nhìn Văn Vũ.
"Anh hùng, anh hùng, anh hùng..."
Sau khi Tang Bằng Phi giơ nắm tay phải lên cao, dùng sức hò hét hai chữ "Anh hùng", toàn bộ người trong doanh trại cũng dần giơ nắm tay phải lên.
m thanh từ thấp đến cao, cuối cùng vang vọng bầu trời!
Tất cả mọi người đều lớn tiếng hò hét hai chữ "Anh hùng".
Đây là sự tôn trọng đối với cường giả, là sự tôn kính đối với Văn Vũ vì đã cứu tất cả mọi người trong doanh trại.
Văn Vũ nhìn thấy sự tôn kính xuất phát từ nội tâm của Tang Bằng Phi, thậm chí cả Tôn Ngạo Thiên, khóe miệng cậu khẽ nhếch lên.
"Đúng là một đám người đáng yêu!"
Dùng sức khoát tay áo một cái, âm thanh càng ngày càng nhỏ, Văn Vũ trực tiếp đi đến cạnh Tang Bằng Phi.
"Tình hình bây giờ thế nào rồi?"
Tang Bằng Phi quay đầu đuổi đám người xung quanh, trực tiếp cười đáp: "Tình hình cực ký tốt, sau khi zombie vương chết, đàn zombie đã không còn tổ chức, mấy con zombie lẻ loi không chống đỡ được sức tấn công của chức nghiệp giả, lần này, bọn anh không chỉ đoạt lại được trấn Ch, mà sức mạnh của tất cả chức nghiệp cũng đều tăng lên. Hơn nữa, vật tư trong trấn Ch đầy đủ cho bọn anh sinh sống trong thời gian dài!"
"Ừ, tìm cho tôi một căn phòng trước đã, tôi cần nghỉ ngơi. Có chuyện gì đợi tôi dậy rồi nói."
"Được rồi, đã sớm chuẩn bị cho cậu rồi, chắc chắn cậu sẽ thoả mãn."
Tang Bằng Phi mỉm cười với Văn Vũ, trực tiếp đưa Văn Vũ vào doanh trại.
Doanh trại mới thành lập ở trong một tiểu khu, có tường vây quanh, đồng thời bị đám người Tang Bằng Phi kéo lưới sắt lên, trở thành phòng tuyến thứ nhất.
Tang Bằng Phi đưa Văn Vũ vào một tòa chung cư, lấy ra một chuỗi chìa khoá, mở cửa vào một căn hộ trên tầng cao nhất.
"Văn Vũ, sau này, nơi này chính là nhà của cậu, thấy nhà anh chuẩn bị cho cậu thế nào?"
Bên trong gian phòng, Tang Bằng Phi đã cho người dọn dẹp sạch sẽ, trong không khí còn toả ra mùi thơm thoang thoảng.
Gian phòng hướng về phía mặt trời, ánh nắng mặt trời vào trong gian phòng theo cửa sổ, khiến đồ dùng trong phòng đều toả ra một ánh sáng nhàn nhạt. Đồ dùng chăn đệm trong nhà, thậm chí cả xoong nồi các thứ, đều là đồ mới!
Một nhà hai phòng bình thường đã là cực kỳ hiếm thấy trong mạt thế.
Văn Vũ gật đầu thoả mãn, nói thẳng: "Cảm ơn anh Phi, thật sự không tệ, rất có cảm giác của nhà."
Tang Bằng Phi thấy Văn Vũ nói như vậy, cười nói: "Văn Vũ, đây không phải là chê anh rồi sao, cậu vì bọn anh mà tốn sức như vậy, bọn anh báo đáp cậu như thế nào cũng không đủ."
"Đừng nói như vậy, tôi cũng chỉ làm chuyện mình nên làm thôi."
Giết chết zombie vương, để Độc Nhãn tiến hóa, mình thu nhặt điểm, đây là mục đích chủ yếu của Văn Vũ.
Ai ngờ chuyện này ở trong mắt người khác lại không phải như vậy, Văn Vũ cũng dở khóc dở cười với cái tên gọi ‘anh hùng’ bỗng dưng treo trên đầu mình.
Đây là chênh lệch về sức mạnh dẫn đến bất đồng về quan điểm.
Mà chuyện đến nước này, Văn Vũ cũng sẽ không giải thích với người khác rằng mình không phải anh hùng.
Hưởng thụ đãi ngộ của kẻ trên, Văn Vũ rất vui tay vui mắt.
"Trước tiên cậu cứ ở lại nơi này, khi nào cậu tỉnh dậy thì trực tiếp xuống dưới tầng tìm anh là được, anh có chuyện muốn nói với cậu."
Tang Bằng Phi hơi do dự, rõ ràng là trong doanh trại có chuyện không giải quyết được.
"Chờ tôi tỉnh dậy rồi nói!" Đơn giản ứng phó một câu.
"Được, vậy anh đi trước đây."
Văn Vũ gật đầu, nhìn Tang Bằng Phi rời đi, lập tức thở dài một tiếng: "Làm anh hùng thật phiền phức, chắc lại vất vả rồi."
Cơ thể Độc Nhãn to lớn cố sức chen vào bên trong cửa chống trộm, Văn Vũ trực tiếp khóa cửa lại, ngã lên giường ngủ say như chết.
Mặc dù nhu cầu với giấc ngủ của chức nghiệp giả càng ngày càng thấp, nhưng một giấc ngủ ngon có thể giúp sinh vật cải thiện tinh thần và sự tập trung, hơn nữa ở mạt thế này, trong doanh trại không ngủ thì còn có thể làm gì?
...