Sau bốn tiếng, Văn Vũ rời giường.
Khứu giác nhạy cảm ngửi thấy mùi thức ăn khiến cái bụng của Văn Vũ kêu ùng ục.
Mấy ngày qua, Văn Vũ luôn ở ngoài giết zombie, chưa hề ăn được món gì ra hồn, còn đồ ăn năng lượng cao mà cột đá trao đổi cung cấp, Văn Vũ lại tiếc điểm.
Trực tiếp đạp Độc Nhãn đang nằm lăn trên đất, con chó chết này đúng là ăn rất no, zombie, thú biến dị, những thứ đồ này đối với Độc Nhãn đều là đồ ăn, khác cũng chỉ là không giống khẩu vị.
Độc Nhãn lẩm bẩm mấy tiếng rồi trở mình, cái đuôi khổng lồ, rắn chắc của nó quấn lấy chân Văn Vũ, lại ngủ tiếp.
"Con chết tiệt này, mày ngủ ngon thật đấy."
Văn Vũ mắng một tiếng, trực tiếp ra khỏi phòng, đi về phía có mùi thơm.
Dưới tầng, vừa vặn là lúc ăn cơm.
Những người may mắn sống sót giành lại trấn Ch, đồ ăn trong trấn đủ để cung cấp cho mấy trăm người, mà bây giờ, Tang Bằng Phi đã tổ chức nhân công đi khai khẩn đất hoang.
Nếu như duy trì tình huống bây giờ, tất cả mọi người khả năng cao là tiếp tục sinh sống ở trên vùng đất này.
Đáng tiếc, đây không phải mạt thế, nhiều nhất cũng chỉ có thể coi là khúc dạo đầu của mạt thế mà thôi!
Khi thấy Văn Vũ đi xuống, tất cả mọi người đều tự giác đứng lên, tươi cười chào hỏi Văn Vũ.
Văn Vũ cũng ngại làm mặt lạnh, cố gắng nặn ra một nụ cười, trong lòng thì liên tục mắng chửi: "Tiếng tăm, địa vị, con mẹ nó! Đúng là không quen!"
May mà Tang Bằng Phi xuất hiện đúng lúc, ra sân vì Văn Vũ, cứu vớt da mặt sắp co rút lại của Văn Vũ.
"Nào, Văn Vũ, tới bên này, anh bảo người ta mang thức ăn tới, đúng lúc chúng ta vừa ăn cơm, vừa mở hội!"
Tang Bằng Phi kéo tay Văn Vũ, trực tiếp dẫn Văn Vũ vào một quán cơm nhỏ trong tiểu khu.
"Vừa đúng lúc, quản lý doanh trại của bọn anh đều ở đây, mọi người cùng nhau mở hội, còn có một số việc cần Văn Vũ giúp đỡ."
Bên trong quán cơm nhỏ, Tang Bằng Phi trực tiếp sắp xếp Văn Vũ ngồi ghế trên, sau đó gọi mọi người vào bàn.
Đồ ăn được dọn ra liên tục, Văn Vũ nhìn người xung quanh, chợt phát hiện có vấn đề.
"Anh Phi, không thấy Tôn Thụy Tinh à?"
Tang Bằng Phi đang gắp thức ăn cho Văn Vũ, nghe thấy Văn Vũ hỏi, ông ta hỏi lại đầy nghi ngờ.
"Vẫn không thấy Tôn Thụy mà? Không phải ông ta đi theo cậu sao?"
Văn Vũ lắc đầu, không tiếp tục thảo luận đề tài này nữa.
Từ biểu cảm của Tang Bằng Phi, Văn Vũ có thể nhìn ra Tang Bằng Phi không nói dối, Tôn Thụy Tinh chưa hề trở lại doanh trại, khả năng là sau khi tách ra đã xảy ra chuyện gì đó.
Thế nhưng chuyện này liên quan gì đến Văn Vũ?
Ở mạt thế, lúc nào cũng có thể xảy ra bất ngờ, Văn Vũ đâu có nhiều sức lực để quan tâm Tôn Thụy Tinh làm gì, phát hiện Tôn Thụy Tinh không có mặt liền hỏi một câu, không có câu trả lời thì thôi.
Trực tiếp vùi đầu, tập trung vào đồ ăn trước mặt.
Phần lớn là khoai tây dự trữ, thế nhưng tay nghề của người nấu ăn cũng rất giỏi, khoai tây đơn giản mà cũng có thể làm ra 8 món với hương vị hoàn toàn khác nhau.
Quan trọng nhất chính là cực kỳ đầy đủ!
Vừa nghe Tang Bằng Phi sắp xếp công việc cho thuộc hạ, vừa ăn đồ ăn, Văn Vũ lập ra kế hoạch tiếp theo của mình.
Đi một mạch về trước, xuyên qua trấn Ch.
Trong ngọn núi lớn quá nhiều nguy hiểm, vẫn là nên đi quanh thị trấn hoặc nông thôn để thu hoạch zombie, lên đến cấp ba rồi lập tức trở về thành phố M!
Simba là một cái gai trong lòng Độc Nhãn! Mà Văn Vũ cũng cực kỳ động tâm với con hàng từng là bá chủ tên Simba này.
"Văn Vũ? Văn Vũ?"
Tang Bằng Phi khẽ đẩy Văn Vũ đang suy nghĩ một cái, cắt ngang suy nghĩ của Văn Vũ.
“Sao thế?"
Văn Vũ nhíu mày.
"Đúng lúc có chuyện muốn Văn Vũ giúp đỡ."
Tang Bằng Phi thấy Văn Vũ hơi thất thần, không thể không nói lại lần nữa.
"Trước đây trấn Ch có hai nơi tập trung, mấy ngày nay bọn anh chưa ra chỗ khác quan sát tình hình, lần này muốn Văn Vũ dẫn Tiểu Thiên đi xem xét tình hình chỗ đó một chút, nếu như bọn họ còn sống thì sáp nhập hai nơi, chúng ta sẽ càng thêm an toàn, tốc độ phát triển cũng sẽ nhanh hơn, chuyện này đương nhiên không thể thiếu chút sức lực của Văn Vũ được!”
Tang Bằng Phi nói với Văn Vũ với ý tứ sâu xa.
Văn Vũ nhíu mày, nói thẳng: "Nếu như chỉ quan sát thì không có vấn đề gì, nhưng muốn tôi ra tay với đồng tộc, chuyện đó..."
"Ha ha ha."
Lúc này, Tang Bằng Phi phá lên cười: "Văn Vũ yên tâm đi, anh hiểu đạo lý này, sẽ không để cậu thất vọng!"
Văn Vũ gật đầu, cười.
Tang Bằng Phi nói là sáp nhập, nhưng trên thực tế chính là chiếm đoạt, đặc biệt là ở trong doanh trại, sau Tôn Ngạo Thiên, lại xuất hiện thêm 3 chức nghiệp giả cấp hai, dã tâm của Tang Bằng Phi cũng càng lúc càng lớn!
Mà Văn Vũ, chính là con át chủ bài lớn nhất của Tang Bằng Phi, cho cậu bao nhiêu lợi ích thì cường giả như Văn Vũ cũng sẽ ra tay giúp sức cho Tang Bằng Phi bấy nhiêu!
Đây là sự khác biệt cơ bản giữa độc hành giả và thế lực chủ.
Đương nhiên, đây cũng là đôi bên cùng có lợi! Văn Vũ rất vui tay vui mắt với chuyện như vậy!
"Tốt lắm, sáng mai, anh sẽ bảo Tiểu Thiên đi tìm cậu, giúp anh xem xét tình hình."
Thấy Văn Vũ gật đầu, Tang Bằng Phi do dự, nói: "Ngày mai cậu vẫn phải cẩn thận một chút, theo anh biết, hình như trong doanh trại kia có súng!"
"Ừm, không sao, uy hiếp không lớn!"