Văn Vũ cẩn thận tính toán khoảng cách một chút, đường hầm này không ngắn, chỉ có vài km, nếu tính toán một chút thì lối ra sẽ là...
Không đợi Văn Vũ tính xong thì ánh sáng ở lối đi đã bị một bóng đen chặn lại!
Tiếng gầm gừ dữ dội chói tai, Tôn Ngạo Thiên sợ tái mặt, Văn Vũ vẫn đứng yên tại chỗ, không có động tĩnh gì!
“Thế thì đúng rồi!”
“Cái gì đúng rồi?”
Tôn Ngạo Thiên nhìn thấy bóng dáng khủng bố kia thì lập tức run rẩy, nhưng sau đó nhanh chóng phản ứng lại được.
Thứ kia không vào được bên trong1
Đường hầm khá nhỏ, lối vào không lớn, thế nên con gấu kia không thể chui vào.
“Vị trí lối ra là ở trên núi, xem ra con gấu này biết trong địa đạo có đồ ăn nên nó đã đứng chặn sẵn, nói cách khác, những người ở trong hầm có khả năng vẫn chưa đi ra ngoài!”
“Chúng ta đi tìm chỗ khác xem!”
Văn Vũ không để ý đến con gấu mà xoay về hướng khác trong hầm.
“Anh Văn Vũ, không giải quyết con gấu đó sao?”
Tôn Ngạo Thiên khó hiểu hỏi/
Văn Vũ xua tay: “Không cần, thực lực của nó không yếu, cứ để nó đứng bên ngoài đi!”
Cách tốt nhất để được cộng điểm là tiêu diệt những bia đỡ đạn và một số đối thủ thực lực kém hơn mình. Cả hai cùng mạnh mẽ, nếu chiến đấu với nhau sẽ có nhiều bất trắc.
Trong một tình huống không nắm chắc, Văn Vũ sẽ không chủ động chiến đấu với một thế lực ngang hàng với mình!
Nghe thấy lời giải thích của văn Vũ, Tôn Ngạo Thiên gật đầu.
Hai người lại rẽ vào một con đường khác, đi được một lúc thì không khí bỗng nhiên trở nên vẩn đục, một mùi hôi thối xộc lên làm người ta phát nôn.
“Mùi gì khó ngửi như vậy?”
Tôn Ngạo Thiên bịt mũi, vẻ mặt vô cùng xấu xí.
Văn Vũ cau mày, tố chất thân thể của cậu cao hơn Tôn Ngạo Thiên nên nhanh chóng nhận ra đó là mùi gì.
“Mùi phân người, còn có...”
“Phía trước có khả năng xảy ra một tình huống không tốt, nhắc nhở cậu một chút, nếu tố chất tâm lý không đủ mạnh mẽ thì tốt nhất hãy ở lại đây!”
Văn Vũ nhắc nhở Tôn Ngạo Thiên.
Câu nói này lại đả kích lòng tự trọng của Tôn Ngạo Thiên: “Em không còn là một đứa trẻ nữa, cái gì có thể dọa em chứ?”
Không đợi văn Vũ nói tiếp, câu ta trực tiếp đi về phía trước.
“Đúng là trẻ người non dạ!”
Văn Vũ khẽ nhếch miệng, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Chưa đến ba mươi giây đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vang lên. Tôn Ngạo Thiên che miệng, chạy từ bên trong ra, ngồi chồm hỗm trên mặt đất nôn thốc nôn tháo.
“Cậu xem, tôi đã nói rồi, tình huống trước mặt không tốt cho lắm.”
Nghe thấy lời trêu chọc của Văn Vũ, Tôn Ngạo Thiên trợn to hai mắt, gào lên: “Anh thì biết cái gì? Anh thì biết cái gì? Những tên súc sinh kia..”
“Ăn thịt người đúng không? Tôi biết.”
Văn Vũ ngắt lời Tôn Ngạo Thiên.
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Tôn Ngạo Thiên, Văn Vũ chậm rãi đi về phía trước, giọng nói trầm thấp truyền đến tai Tôn Ngạo Thiên.
“Trong mạt thế sẽ có loại chuyện như vậy, thực ra cậu cũng có thể nghĩ đến, trong này không có đồ ăn. Hai lối ra, một cái bị zombie phá hủy, một cái có con gấu biến dị ngăn chặn. Nơi này là một khu vực chết chóc, con người khi không có thức ăn thì bản năng sẽ đánh bại lý trí, xuất hiện tình trạng ăn thịt người cũng không lạ.”
“Nhưng mà cũng không có gì, trên thực tế, theo như logic của tôi thì để sống tiếp thì làm gì cũng có thể được tha thứ!”
Dùng chân giẫm nát bộ xương trên đất, Văn Vũ đi vào lò sát sinh này!
Đập vào mắt đầu tiên là hai bộ thi thể đã bị róc hết thịt, chỉ còn trơ lại khung xương!
Từ tình huống này có thể suy ra những người chạy đến đây là người trong chính quyền trấn, chắc khoảng mười người.
Mà những người này rời đi không lâu, thế nên mới không tiêu hao quá nhiều “lương thực.”
Hai người là đủ rồi.
Văn Vũ mở một chiếc nồi to ở giữa, canh bên trong đã đông lại, nội tạng, da thịt vo thành một khối, tỏa ra mùi rất buồn nôn. Bên cạnh còn có một nồi màu trắng, liên tưởng đến món trong đó là gì, Văn Vũ đột nhiên cảm thấy không muốn ăn cơm nữa!
Lập tức đậy nắp nồi lại, Văn Vũ quan sát xung quanh, có củi để nhóm lửa, có ít nước uống.
Bên trong có một khu vô cùng hôi thối, chắc là WC của những người này.
Đánh gia xung quanh xong xuôi, Văn Vũ nhanh chóng bước ra ngoài.
Tôn Ngạo Thiên cũng đã nôn xong, hai mắt đen kịt, nơi này đã đem lại cho cậu ra đả kích không nhỏ.
“Đi thôi.”
Văn Vũ nói xong thì nhanh chóng hướng về phía lối vào.
“Anh Văn Vũ, những người đó đáng sợ quá!”
Tôn Ngạo Thiên vất vả đứng lên, đến tận lúc này vẫn còn thấy chân tay tê dại.
Văn Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng không thể nói là đáng sợ, thành thật mà nói, nếu tôi ở trong tình huống đó thì cũng không dám đảm bảo mình sẽ không ăn thịt người. Thực ra họ cũng là một đám người đáng thương, nếu còn những thứ khác để ăn thì ai lại đi ăn thịt đồng loại của chính mình chứ?”
Hai người rơi vào im lặng.
“Đi thôi, không nói đến chuyện này nữa, vấn đề bây giờ là những người này đã ra ngoài bằng cách nào?”