Hai người bò ra khỏi hầm theo đường cũ.
Văn Vũ mở hồn cảnh thứ hai, gọi Độc Nhãn ra.
“Ngửi xem những người kia đã đi chưa.”
Trong hầm không một bóng người, điều này làm Văn Vũ vô cùng khó hiểu. Văn Vũ đoán khả năng lớn nhất là mũi của Độc Nhãn có vấn đề.
Độc Nhãn nghe được mệnh lệnh của Văn Vũ thì nhanh chóng ngửi ngửi, sau đó sửa lớn.
Văn Vũ xoa cằm, chau mày suy nghĩ một lúc rồi nói với Tôn Hạo Thiên.
“Đi thôi, Độc Nhãn nói đây là nơi cuối cùng lưu lại hơi thở của bọn họ, có khả năng manh mối bị đứt đoạn rồi!”
“Thế phải làm sao bây giờ?”
Tinh thần của Tôn Ngạo Thiên vẫn còn rất hoảng hốt.
Văn Vũ liếc cậu ta một cái, sau đó vỗ mạnh vào đầu cậu ta.
“Còn làm sao được nữa? Trở về doanh trại, hết cách rồi! Nếu những người đó vẫn còn ở trấn Ch thì sẽ tìm thấy thôi.”
Văn Vũ do dự một chút, lại nói thêm một câu.
“Trở về nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng suy nghĩ nhiều. Bây giờ là mạt thế, rất có khả năng sẽ còn xuất hiện những chuyện chúng ta không thể ngờ tới, thế nên tâm lý phải thật vững vàng!”
Nói xong, không tiếp tục để ý đến cậu ta nữa, Văn Vũ đi thẳng về phía lều của mình.
Tôn Ngạo Thiên cũng hồn bay phách lạc đi theo sát Văn Vũ.
...
Bên trong doanh trại vô cùng náo nhiệt, mọi người đang dọn dẹp và gia cố lại nơi ở.
Dù là chức nghiệp giả hay là người bình thường thì trên mặt đều có sự vui mừng và phấn khởi.
Nơi này là ngôi nhà sau này của họ, cũng là tất cả mọi hi vọng của họ.
Tang Bằng Phi đứng ở chỗ cao nhất, yên tĩnh nhìn tình hình bên dưới, tàn thuốc trong tay lúc sáng lúc tối.
“Đúng rồi, tình hình của Tôn Thụy Tinh thế nào rồi?”
Tang Bằng Phi hỏi Tiểu Văn đứng bên cạnh.
“Từ lúc trở về đến giờ vẫn hôn mê, trên người ông ta có không ít vết thương, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Em đã cho ông ta uống một bình thuốc trị liệu sơ cấp, chắc sẽ sớm tỉnh lại thôi!”
“Ừ.”
Tang Bằng Phi do dự một chút rồi nghiêm túc nói: “Nhìn vết thương của Tôn Thụy Tinh thì có vẻ như do con người tạo ra. Nói không chừng tình hình trong trấn Ch này sẽ có chút biến hóa.”
Tang Bằng Phi thở dài, lo lắng có một căn cứ khác ở đây.
Hai người đứng trên đỉnh tòa nhà, im lặng không lên tiếng.
Mãi đến khi có ba bóng người chạy về.
“Anh Phi, Tiểu Thiên và Văn Vũ về rồi!”
Tiểu Văn chỉ vào bóng người xa xa, nhẹ nhàng đẩy Tang Bằng Phi một cái.
“Hả? Ừ.”
Tang Bằng Phi không biết đang suy nghĩ cái gì mà phản ứng chậm hơn nửa nhịp.
Mãi đến khi Tiểu Văn nhắc nhở thì mới phản ứng lại.
“Đi thôi, xuống xem tình hình thế nào.”
...
Trong quán cơm nhỏ trong doanh trại, Văn Vũ đang ăn uống, còn Tôn Ngạo Thiên ngồi một bên miêu tả sinh động lại tình huống lúc hai người đi điều tra.
“Sao trên thế giới này lại có loại súc sinh như vậy chứ? Thế mà cũng gọi là người à?”
Tôn Ngạo Thiên càng nói càng tức giận.
Tang Bằng Phi nhíu mày, trực tiếp nâng tay ngắt lời Tôn Ngạo Thiên, quay sang nói với Văn Vũ.
“Người anh em Văn Vũ, hôm nay khi Tôn Thụy Tinh trở về thì cả người đầy vết thương, hơn nữa bây giờ vẫn còn hôn mê chưa tỉnh. Tôi nghĩ có thể do những kẻ ăn thịt người gây ra, không biết cậu nghĩ như thế nào?”
Văn Vũ đặt bát đũa xuống, bình tĩnh đánh giá Tang Bằng Phi, cũng nhìn thấy được nỗi sợ hãi trong lòng ông ta.
Ý của Tang Bằng Phi chính là muốn đem chuyện này giao cho Văn Vũ.
May mà Văn Vũ là người tò mò, hơn nữa đến tận bây giờ cậu vẫn chưa nghĩ ra mấy người kia ra khỏi hầm kiểu gì.
“Dẫn tôi đi gặp Tôn Thụy Tinh!”
“Được, tôi nghĩ bây giờ vết thương của người anh em Tôn Thụy Tinh cũng khá hơn rồi, để tôi dẫn đường!”
Tang bằng Phi đứng dậy, chỉ đường cho Văn Vũ.
...
Khi Văn Vũ đến thì Tôn Thụy Tinh đã tỉnh táo lại, các vết thương gần như khỏi hẳn, lúc này ông ta đang ăn một bát canh thú biến dị.
“Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Văn Vũ thấy vết thương của ông ta đã không đáng ngại nữa thì hỏi luôn.
Tôn Thụy Tinh thấy Văn Vũ thì kể hết những nỗi khổ hai ngày qua cho cậu.
“Sau khi chúng ta tách ra thì tôi tiến vào thôn, không ngờ lại bị một đám người tập kích. Bọn chúng đánh tôi bất tỉnh, trói lại rồi đưa tôi về căn cứ.”
“Sau khi vào trong, tôi mới phát hiện những kẻ đó căn bản không phải là người.”
“Bọn họ lấy việc ăn thịt người làm thú vui.”
“Bên trong có rất nhiều người bị bọn họ coi là lợn mà nuôi nấng.”
“Nếu không phải bởi vì tôi là chức nghiệp giả, hơn nữa tuổi cũng cao, theo lời bọn họ là thịt vừa già vừa cứng thì chắc tôi cũng đã bị ăn thịt rồi.”
Tôn Thụy Tinh nói xong thì rơi vào trầm mặc, giống như đang tưởng tượng lại quãng thời gian trước đây.
“Sau đó thì sao?”
Văn Vũ nhíu mày, hỏi tiếp.
“Là Lý Toàn An, Lý Toàn An đã thả tôi ra.”
Tôn Thụy Tinh do dự, không nói cho Văn Vũ biết chuyện Lý Toàn An cũng đã trở thành một thành viên trong nhóm ăn thịt người đó.
Cũng may Văn Vũ không có ý định tìm tòi nghiên cứu sâu. Cậu nói với Tôn Thụy Tinh: