“Khi nào vết thương bình phục thì dẫn tôi đi xem một chút!”
Tôn Thụy Tinh đặt bát xuống, vén chăn đứng lên.
“Bây giờ ổn nhiều rồi, nếu chúng ta đến nhanh thì nói không chừng có thể cứu được thêm mấy người, hơn nữa tôi hi vọng cậu có thể giết hết đám đó!”
“Máy tên cặn bã đó căn bản không xứng đáng được sống!”
Trong mắt Tôn Thụy Tinh không che được sự phẫn nộ.
“Em nữa, em cũng đi, em sẽ giết hết những tên khốn nạn đó!”
Người vừa lên tiếng là Tôn Ngạo Thiên, tên nhóc này lúc nào cũng rất giữ vững nguyên tắc và đạo lý, thế nên không thể tha thứ cho những kẻ ăn thịt người được.”
“Đi thôi, mời dẫn đường!”
Sau đó Tôn Ngạo Thiên trực tiếp ra khỏi phòng, Văn Vũ cũng đi theo sát.
Kiếp trước Văn Vũ cũng nghe đến tin tức của những kẻ ăn thịt người. Ở một thế giới khan hiếm đồ ăn như thế này thì chuyện này không hề hiếm.
Nhưng tin tức về những kẻ đó dường như bị phong tỏa, thế nên chỉ có một mệnh lệnh.
Tất cả các chức nghiệp giả, một khi gặp phải kẻ ăn thịt người thì giết không tha.
Nguyên nhân tại sao thì Văn Vũ không biết!
Thế nên tung tích của bọn họ rất hiếm thấy.
Không ngờ sau khi sống lại, Văn Vũ lại gặp được một chuyện thú vị như vậy.
Ba người một chó, dưới sự dẫn dắt của Tôn Thụy Tinh, chạy thẳng về phía xa.
“Lão Tôn, nói một chút về thực lực của những kẻ ăn thịt người kia đi!”
Đây là thói quen của Văn Vũ, trước khi bắt đầu một cuộc chiến, hiểu biết phần nào sức mạnh của phe địch thì cũng là có thêm một phần cơ hội chiến thắng.
Tôn Thụy Tinh cẩn thận nhớ lại một chút, sau đó nói:
“Mấy ngày trước, người bắt cóc tôi là bốn người. Hôm qua đuổi theo là năm người! Hơn nữa, có ba người đã xuất hiện đến tận hai lần!”
“Tôi không biết trong doanh trại của họ có bao nhiêu người, nhưng sau hai lần chiến đấu có thể nhận ra nhân số không nhiều lắm!”
“Thực lực đều là cấp một, người mạnh nhất trong số đó là cấp một đỉnh phong, còn những người khác thì mạnh yếu khác nhau. Nhưng có một điều kì lạ, đó là lúc chiến đấu tôi phát hiện ra bọn họ không có kĩ năng!”
Văn Vũ trầm tư, sau đó lại hỏi lần nữa.
“Vậy thì bọn họ có đặc điểm gì không?”
Sắc mặt Tôn Thụy Tinh trở nên khó coi, do dự một lúc rồi vẫn trả lời: “Sắc mặt của họ tái nhợt hơn người bình thường rất nhiều! Cả người âm khí âm u, hơn nữa...”
“Hơn nữa cái gì...”
Văn Vũ cảm thấy Tôn Thụy Tinh đang che giấu mình chuyện gì, khi nghe giọng điệu của ông ta như vậy, cậu càng thêm chắc chắn suy nghĩ của mình là đúng.
“Lão Tôn, có gì nên nói thì nói hết ra đi, chuyện tôi ghét nhất là có người nói dối tôi!”
Văn Vũ lúc ban đầu giọng nói vẫn còn mang theo sự cười cợt, nhưng khi nói câu cuối thì đã lập tức chuyển thành cảm giác khủng bố.
Tôn Thụy Tinh do dự một lúc, cuối cùng cũng quyết định nói ra sự thật.
“Là Lý Toàn An, ông ta cũng đã trở thành một kẻ ăn thịt người. Nhưng tôi biết không phải do ông ta tự nguyện! Thế nên, người anh em văn Vũ, đến lúc đó, tôi hi vọng cậu có thể tha mạng cho ông ta!”
“Hả, lại có chuyện như vậy?”
Văn Vũ quái dị nhìn Tôn Thụy Tinh, lời nói tiếp theo càng làm Tôn Thụy Tinh chột dạ.
“Thực ra, tại sao mọi người lại sợ tôi như thế? Tôi là người rất dễ nói chuyện. Lần này tôi đi xem mấy kẻ ăn thịt người chỉ là để thỏa mãn sự tò mò thôi. Tôi muốn biết một vài bí mật, chỉ cần họ nói cho tôi thì tôi cũng chẳng giết họ làm gì!”
“Thế nào, anh nghĩ tôi là kẻ giết người vô tội vạ à?”
Tôn Thụy Tinh đột nhiên mỉm cười, lắc đầu.
Nhưng Tôn Ngạo Thiên lại tỏ rõ vẻ không cam lòng, cậu ta nắm chặt nắm tay quay về nói với Văn Vũ: “Anh không giết thì em giết! Mấy tên cặn bã đó đáng chết!”
Văn Vũ không quay đầu lại, nói ra một câu uy hiếp: “Cậu muốn giết thì giết, nhưng phải để lại cho tôi mấy người, nếu như cậu giết hết tất cả thì đừng trách tôi giết cậu!”
Độc Nhãn đứng bên cạnh cũng phối hợp há miệng ra, khẽ gừ gừ.
Tôn Ngạo Thiên không nói nữa.
“Đến rồi.”
Đi thêm một đoạn, Tôn Thụy Tinh dừng lại trước một tòa nhà thấp bé.
“Ở ngay đây, theo quan sát của tôi thì những người này không bố trí lính canh, bên trong đều là địa bàn của bọn họ!”
“Ừ.”
Văn Vũ đáp lại một câu, sau đó lấy từ trong nhẫn không gian ra một bao Đại Trung hoa đưa cho Tôn Thụy Tinh một cái.
Sau đó khẽ vung tay lên.
Hai mắt Tôn Ngạo Thiên sáng lên, đang định vươn tay nhận lấy điếu thuốc Văn Vũ đưa tới thì thấy Văn Vũ rút tay về, ngậm điếu thuốc trong miệng.
Châm lửa, hít sâu một hơi, thỏa mãn nhả ra một làn khói, Văn Vũ quay đầu trêu chọc Tôn Ngạo Thiên: “Thằng nhóc con nhà cậu còn đòi hút thuốc à? Tôi có kẹo đấy, cậu có muốn ăn không?”
Nhìn vẻ mặt lúng túng của Tôn Ngạo Thiên, Văn Vũ bật cười, sau đó nói tiếp: “Nếu không hút thuốc thì cậu đi trước đi, chờ tôi hút xong sẽ đến giúp cậu!”
Tôn Ngạo Thiên nhìn Văn Vũ một chút, lại nhìn Tôn Thụy Tinh, sau đó rút đao sau lưng ra.
Tỏ vẻ căm tức, kêu ầm lên: “Đi thì đi, em sợ bọn họ chắc?”
Nói xong thì lao thẳng đến tòa nhà đổ nát.
Phía sau vang lên giọng nói của Văn Vũ: “Nhớ để lại mấy người, cái này không đùa đâu. Hơn nữa, hi vọng cậu có thể nhớ rõ dáng vẻ khi không nói đùa của tôi.”
...
“Để cậu ta đi một mình có được không?”
Tôn Thụy Tinh hơi lo lắng đến vấn đề an toàn của Tôn Ngạo Thiên.
Văn Vũ vẫn ung dung: “Chức nghiệp giả cấp hai có tố chất thân thể mười mấy điểm, nếu mấy người đó cũng không giải quyết được thì mạng chó sống phí hoài rồi.”
Độc Nhãn sủa lên hai tiếng.
“Không nói mày, tao chỉ ví dụ thôi.”
--