Văn Vũ cười, đá Độc Nhãn một cái.

“Pằng pằng pằng.”

Ngay khi Văn Vũ và Tôn Thụy Tinh đang nói chuyện thì bên trong khu nhà vang lên tiếng súng!

“Chết tiệt! Có súng!”

Tôn Thụy Tinh vứt tàn thuốc xuống, cầm vũ khí xông lên.

Văn Vũ vừa hút thuốc vừa bình tĩnh phân tích tiếng súng.

“Súng trường tự động nòng súng 5,56mm, còn cả súng lục của cảnh sát, độ nguy hiểm gần như bằng không!”

Đây hoàn toàn là kinh nghiệm đời trước của Văn Vũ, nếu những khẩu súng này ở trong tay những xạ thủ cấp hai thì nhất định sẽ có uy hiếp.

Nhưng những người bên trong không có kĩ năng, người cầm súng cũng không phải chuyên nghiệp. Đối mặt với một chức nghiệp giả, còn mặc trang phục bảo hộ cấp F thì những vũ khí này hoàn toàn vô dụng!

Sự thật chứng minh những gì Văn Vũ nhận định là đúng.

Tiếng súng càng lúc càng kịch liệt, nhưng thỉnh thoảng lại vang lên tiếng gầm giận dữ của Tôn Ngạo Thiên, chứng tỏ tên nhóc này không hề trúng đạn.

Đối với những chức nghiệp giả cấp hai, chỉ cần không bắn vào những nơi không có trang phục bảo hộ thì hoàn toàn có thể chịu đựng được!

Một lúc sau, khi Văn Vũ hút thuốc xong thì âm thanh trong tòa nhà cũng lắng xuống.

Ném tàn thuốc đi, Văn Vũ mang theo Độc Nhãn vào trong căn cứ của những kẻ ăn thịt người.

Bên trong khu nhà, thỉnh thoảng lại gặp những thi thể cụt đầu do Tôn Ngạo Thiên giết chết, trên mặt đất vương đầy những vỏ đạn nóng bỏng.

Đi lên tận tầng bốn Văn Vũ mới gặp được người sống.

Tôn Ngạo Thiên ngồi trên ghế, bên cạnh là Tôn Thụy Tinh cầm đao thép, liên tục gắp những viên đạn trên bắp thịt Tôn Ngạo Thiên ra.

Có rất nhiều vết đạn, đều là Tôn Ngạo Thiên đón lấy.

Sự khác biệt lớn nhất giữa súng cầm tay của cảnh sát và súng quân dụng đó là nó tập trung vào sự trì trệ chứ không phải lực sát thương.

Đối mặt với những tên tội phạm thông thường thì có tác dụng vô cùng mạnh mẽ, nhưng đối với Tôn Ngạo Thiên thì viên đạn xuyên qua bộ trang phục phòng hộ, mắc kẹt vào bắp thịt.

Chà chà, tên nhóc này có sức chống đạn cực phẩm đấy!”

Nghe thấy lời nhạo báng của Văn Vũ, Tôn Ngạo Thiên hơi lúng túng.

“Thực ra em không nghĩ là những khẩu súng này lại yếu như thế! Ngay khi phát đạn đầu tiên bắn trúng người thì em còn tưởng mình chết chắc rồi. Nhưng kết quả lại là em có thể rút từng viên đạn ra...”

“Haha, cậu không chịu động não à? Một chức nghiệp giả cấp hai thì bắp thịt còn rắn chắc hơn cả áo chống đạn, không những thế cậu còn mặc cả trang bị bảo hộ! Súng đó chỉ để đối phó với mấy tên lưu manh chứ làm sao có thể giết được một vị chức nghiệp giả cấp hai?”

Tôn Ngạo Thiên ấp úng không lên tiếng.

“Người sống đâu?”

Văn Vũ lại tiếp tục hỏi Tôn Ngạo Thiên.

Tôn Ngạo Thiên chỉ tay vào gian phòng đối diện: “Ở hết bên trong, có ba tên mặt mũi tái mét, còn những nơi khác em không tìm kĩ lắm!”

Văn Vũ gật đầu.

“Lão Tôn, đi xem còn người nào sống sót hoặc còn con cá lọt lưới nào không.”

Tôn Thụy Tinh vừa gắp hết đạn cho Tôn Ngạo Thiên, nghe Văn Vũ nói thế thì cầm vũ khí lên lầu.

“Mấy người ở bên trong ra đây, truyện được dịch nhanh nhất tại truyen.yy tôi muốn hỏi mấy người vài câu.”

Giọng nói của Văn Vũ vang lên.

Sau đó, bên trong có tiếng người gào lên.

“Mày có gan thì vào đây, mẹ kiếp, trong tay ông đây còn có...”

Lập tức có tiếng đao đâm vào da thịt.

“Ông, ông...”

“Đúng, là tao! Mày mau chết đi, đồ tạp chủng!”

m thanh náo loạn vang lên, sau đó nhanh chóng lắng xuống.

Cứa phòng bật mở, một bóng người bước ra.

Văn Vũ ngồi trên chiếc bàn lớn, hỏi: “Đã có chuyện gì xảy ra?”

“Ha ha, không may không may, ông đây mới bị ngã!”

Người nói là Lý Toàn An.

Văn Vũ ném cho ông ta một điếu thuốc, nhìn Lý Toàn An sắc mặt tái nhợt, trong tay còn cầm lựu đạn.

“Nói chuyện một chút, đã xảy ra chuyện gì? Sao lại thành ra như thế này?”

“Có lửa không?”

Lý Toàn An châm lửa, cả căn phòng ngập tràn mùi khói, chậm rãi kể về chuyện của những kẻ ăn thịt người.

“Trước đây những người này từng ở trấn Ch, nơi họ đóng quân chính là trụ sở chính quyền của trấn.”

“Sau đó zombie vương xuất hiện, đuổi những người này ra ngoài. Bọn họ chạy trốn đến một căn hầm, ban đầu nó được thiết kế làm đường thoát hiểm, nhưng không ngờ lại có thay đổi!”

“Gấu biến dị đã phá hỏng nó sao?”

Lý Toàn An kinh ngạc nhìn Văn Vũ: “Sao cậu biết?”

“Tôi đã bảo Độc Nhãn đi điều tra, nhưng manh mối đến đây thì đứt đoạn, Độc Nhãn không ngửi được mùi của họ nữa.”

Lý Toàn An cười khổ một tiếng, giải thích: “Cũng không trách Độc Nhãn không ngửi ra mùi được, không tin thì cậu cứ để Độc Nhãn ngửi thử mùi trên người tôi đi.”

Văn Vũ nhìn Độc Nhãn một cái, Độc Nhãn nhanh chóng bước lên ngửi mùi trên người Lý Toàn An.

Ngửi mười mấy giây, Độc Nhãn nghi hoặc quay đầu nhìn Văn Vũ, khẽ lắc đầu.

Độc Nhãn không ngửi thấy gì cả, trên người những kẻ ăn thịt người này không có mùi!

Điều này khiến Văn Vũ kinh ngạc: “Không có mùi? Thảo nào Độc Nhãn không đuổi theo được nữa! Đó không phải chuyện tốt hay sao?”

Có rất nhiều thứ có thể che giấu mùi của mình, nhưng chúng chỉ có tác dụng trong một thời gian nhất định. Nếu có thể che giấu vĩnh viễn thì phải tương đương với kĩ năng cấp C!

“Nếu chỉ như thế thì tất nhiên là chuyện tốt rồi! Nhưng trở thành kẻ ăn thịt người thì tốt chỗ nào?”

Thấy Văn Vũ trầm ngâm, Lý Toàn An trực tiếp nói ra nỗi khổ sở của kẻ ăn thịt người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play