“Lúc đó tôi dẫn người từ doanh trại chạy ra thì bị một luồng ánh sáng hấp dẫn đến đây, đi vào bên trong mới biết những người ở đây đều là những kẻ ăn thịt người!”

“Thực lực của chúng tôi không thể phản kháng lại bọn họ được, thế nên hai người thuộc hạ của tôi đã bị họ ăn thịt.”

“Sau đó, bọn họ cho tôi hai lựa chọn, một là ăn thịt người, hai là bị ăn thịt!”

“Còn có thể lựa chọn sao?”

Câu hỏi của Lý Toàn An khiến Văn Vũ im lặng.

Sau đó cậu lắc đầu, nói ra đáp án của mình: “Không, ông không làm sai!”

“Ha ha...”

Lý Toàn An cười thảm một tiếng, lại tiếp tục nói: “Lúc mới bắt đầu tôi rất do dự, dù sao họ cũng là thuộc hạ của tôi. Nhưng tôi lại nghĩ, dù sao bọn họ cũng chết rồi, ăn hai miếng thịt thì có làm sao?”

Giọng điệu của Lý Toàn An càng lúc càng trở nên dữ tợn.

“Đó là thịt sống! Vừa được cắt xuống từ người bọn họ!”

“Lúc vừa mới nuốt xuống thì rất buồn nôn, hơi ấm và hơi nhờn! Mùi máu tanh rất nồng, nói thật là miếng thứ nhất tôi cố gắng lắm mới nuốt được! Nhất là khi nhìn thấy thi thể của họ nằm trước mặt tôi, tôi gần như suy sụp.”

“Nhưng tôi không có cách nào khác, nuốt xong miếng thứ nhất thì lại được đưa cho miếng thứ hai!”

“Con người khi đã làm một chuyện phá vỡ điểm mấu chốt thì sẽ không còn nguyên tắc!”

“Thế nên, khi tôi nuốt được miếng thứ hai thì lại đến miếng thứ ba, miếng thứ tư!”

“Tôi thậm chí còn không biết thì ra mình có thể ăn được như vậy! Cũng không biết mình đã ăn bao nhiêu. Đợi đến khi bọn họ cởi trói cho tôi thì tôi mới phản ứng lại được!”

“Tôi đã trở thành người giống như bọn họ!”

Lý Toàn An càng nói càng như đang phát tiết!

Nghe những gì ông ta đã trải qua, Văn Vũ dập tắt điếu thuốc, vỗ vai ông ta: “Sau đó thì sao?”

Lý Toàn An binh phục tâm trạng, nói ra điều mà Văn Vũ quan tâm.

“Sau đó mọi thứ đã khác.”

“Chức nghiệp của tôi bị đoạt mất, kĩ năng cũng bị đoạt mất. Ngoại trừ tố chất thân thể thì tất cả đều không còn!”

“Kẻ ăn thịt người chỉ là xưng hô mà các người gọi chúng tôi mà thôi. Còn chúng tôi tự gọi mình là người bị lãng quên!”

“Bởi vì chúng tôi đã bị cột đá trao đổi lãng quên mất rồi!”

“Chúng tôi trở thành quái vật, giết zombie cũng không được điểm, không thể dùng để mở cột đá. Thậm chí ngay cả những thức ăn mà người bình thường ăn chúng tôi cũng cảm thấy khó nuốt, chỉ có thể không ngừng ăn thịt người!”

“Muốn trở nên mạnh mẽ cũng chỉ có một con đường, đó là ăn thịt người! Ăn thtj người có thể giúp chúng tôi tăng cường tố chất thân thể.”

“Nếu không ăn thịt người sẽ chết đói, cũng không thể trở nên mạnh mẽ. Không mạnh mẽ thì sớm muộn cũng chết, thế nên làm gì còn cách nào nữa?”

“Đây là một con đường chết, một vòng tuần hoàn tử vong lặp đi lặp lại!”

Lý Toàn An hít mạnh một hơi thuốc, bình tĩnh nhìn Văn Vũ!

“Thế nên, giết tôi đi!”

Lý Toàn An nói thỉnh cầu của mình.

Bên kia, Tôn Thụy Tinh cũng dẫn theo vài “con lợn” đi xuống.

Tôn Thụy Tinh cũng nghe được những gì Lý Toàn An nói, trong mắt ông ta ngoài sự phức tạo còn có một tia tiếc hận!

Văn Vũ nhìn sắc mặt tái nhợt của Lý Toàn An thì bật cười.

“Thực ra ông không cần phải giao vấn đề phức tạp này cho tôi!”

“Quan trọng là ông nghĩ như thế nào?”

Lý Toàn An ngạc nhiên nhìn Văn Vũ: “Mục đích của các người tới đây không phải là để giết sạch những quái vật ăn thịt người là chúng tôi hay sao?”

Văn Vũ lắc đầu cười: “Ông xem, vừa rồi ông cũng đã nói các người chỉ là một đám người đáng thương. Hơn nữa, những kẻ ăn thịt người chân chính không phải đã bị Tôn Ngạo Thiên giết rồi sao?”

“Bây giờ xuất phát từ mặt tình cảm, tôi quyết định giao quyền lựa chọn cho ông.”

“Nếu ông cảm thấy so với chuyện ăn thịt người thì chết là tốt nhất thì tôi sẽ giết ông!”

“Nhưng nếu ông cảm thấy muốn sống, bất kể là sống theo cách nào, ăn cái gì cũng phải sống, vậy thì ông có thể đi rồi.”

Lý Toàn An bỗng dưng im lặng.

Ngay cả Tôn Tuỵ Tinh và Tôn Ngạo Thiên bên cạnh cũng không lên tiếng.

“Tôi muốn, tôi muốn ……”

Lý Toàn An nhìn ánh mắt hờ hững của Văn Vũ thì do dự một lúc.

“Cảm ơn.”

Một câu nói đơn giản đã chứng minh sự lựa chọn của Lý Toàn An.

Mặc kệ trở thành quái vật gì, sống sót mới là bản năng muôn thuở của mọi sinh vật!

Không một ai muốn chết. Giống như Lý Toàn An đã chọn cách ăn thịt người vào thời điểm đó!

“Không cần cảm ơn. Đây là lựa chọn của ông. Để sống tiếp, bất kể đưa ra lựa chọn gì đều đáng được tôn trọng! Rời khỏi đây đi, muốn đi đâu thì tuỳ, ra khỏi phạm vi thành phố M hy vọng ông có thể sống tiếp.”

Văn Vũ mỉm cười với Lý Toàn An rồi nói ra câu chúc phúc của mình.

Lý Toàn An nặng nề gật đầu rồi đi thẳng vào phòng, thu dọn đồ đạc trong balo lớn, còn cầm theo khẩu súng trường tự động của cảnh sát và một số viên đạn.

“Trong đây còn vài món vũ khí, mọi người cầm đi.”

Nói xong câu này, Lý Toàn An trực tiếp đi xuống lầu.

Thấy bóng dáng Lý Toàn An càng ngày càng xa dần, Tôn Tuỵ Tinh thở phào nhẹ nhõm.

Còn Tôn Ngạo Thiên tỏ ra do dự hỏi: “Thật sự thả ông ta sao?”

Văn Vũ lại châm điếu thuốc, lời Lý Toàn An nói lúc nãy khiến trái tim của Văn Vũ hơi nặng nề.

Cậu gật đầu, thấy Lý Toàn An đã ra khỏi tiểu lâu, đi ngày càng xa dần, Văn Vũ trả lời: “Thật sự thả ông ta, tôi và ông ta tiếp xúc thời gian dài, ông ta giúp tôi không ít.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play