“Nhưng, nhưng thả ông ta, ông ta sẽ còn ăn thịt người không?”
Tuy Tôn Ngạo Thiên vô cùng cảm thông với Lý Toàn An nhưng nghĩ tới Lý Toàn An chắc chắn vẫn sẽ ăn thịt người nên không nhịn được lên tiếng.
“Cho nên, tôi để ông ta đi càng xa càng tốt. Chuyện của đám da chó xúi quẩy này, chỉ cần tôi không thấy thì coi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhưng mấy chuyện rắc rối sau này sẽ càng nhiều, tôi làm gì rảnh rỗi quan tâm từng người?”
“Còn nữa, tôi đã nói thả ông ta thì thả ông ta. Hôm nay nếu cậu dám rời khỏi tầm mắt của tôi, tôi sẽ giết cậu!”
Tôn Ngạo Thiên vừa định nhấc mông muốn đuổi theo Lý Toàn An thì bị câu nói của Văn Vũ doạ tới mức phải ngồi xuống, lời ấp úng muốn nói gì đó cũng không nói ra được.
Văn Vũ vỗ vai của Tôn Ngạo Thiên, cậu chỉ thẳng vào căn phòng Lý Toàn An vừa ra khỏi lúc nãy và nói: “So với Lý Toàn An, tôi cảm thấy chúng ta nên xem thử những kẻ ăn thịt người này đã để lại cho chúng ta bao nhiêu thứ!”
Nói xong câu này, ánh mắt của Tôn Ngạo Thiên đột nhiên sáng lên.
Trong tay đám người này chắc có súng, ngay cả Tôn Ngạo Thiên cũng không cho là thứ mà lúc này đám người này lấy ra chính là vũ khí trong này!
Người 16.7 tuổi, sự chú ý đúng là không tập trung lâu, phải biết đối với đứa trẻ mới lớn mà nói, súng còn hấp dẫn hơn nhiều so với những kẻ ăn thịt người!
“Vậy tôi đi sắp xếp vài người, chút nữa chúng ta đưa chúng về doanh trại!”
Tôn Thuỵ Tinh và Văn Vũ chào hỏi rồi dẫn người đi khỏi nơi tìm ra “thức ăn”!
“Đi thôi, xem thử có đồ gì tốt không.”
Văn Vũ vừa nói xong, Tôn Ngạo Thiên đã lao vào phòng, sau đó kêu lên “Wow” một tiếng!
“Anh hai Văn Vũ, ôi trời, súng chỗ này đúng là không ít nha!”
Theo Văn Vũ vào căn phòng nhỏ, khung cảnh bên trong hiện ra trước mắt Văn Vũ.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là 2 xác chết nằm dưới đất, một người bị một đao thép đâm chết từ phía sau, một người bị chặt đầu! Hơn nữa, thấy vẻ mặt tái nhợt, cả 2 đều là những kẻ ăn thịt người.
Họ bị Lý Toàn An giết.
Sau đó là một hàng giá vũ khí.
Tôn Ngạo Thiên miệng thì nói nhiề nhưng thực tế thì rất ít!
So với kiếp trước, Văn Vũ chứng kiến một quốc gia lập kho dự trữ vật tư, vũ khí trong đó cũng chỉ là số lượng của một nhà sưu tập thường dân đơn thuần.
Nhưng các loại vũ khí được đặt ở đây rất tinh vi, tất cả đều được trang bị phổ biến cho cảnh sát vũ trang ở Trung Quốc.
Khẩu súng lục mẫu 77.
Súng tiểu liên kiểu 79.
Súng trường tự động M16 giả.
Một số lượng lớn các loại đạn cỡ nhỏ phù hợp.
Nhìn thoáng qua, Văn Vũ cười nhạo.
Những thứ này đều là đồ chơi sau này sẽ dùng để đánh thỏ, thỏ được nói đến ở đây là chỉ từ cấp một trở xuống!
Súng phải được biến đổi bởi các chức nghiệp giả đặc biệt, rồi mới chuyển cho các chức nghiệp giả xạ thủ thì mới phát huy hiệu quả đáng sợ.
So sánh với súng lục trong tay những người chức nghiệp giả trước đây, uy lực như đại bác, những thứ này quả thật không thể qua mắt Văn Vũ được!
Tiện tay cầm một khẩu súng trường tự động, Văn Vũ thao tác một cách thuần thục, trực tiếp bắn 2 phát về phía cửa sổ, bên tai nghe tiếng súng giòn tan, lại nhìn vết đạn, Văn Vũ trực tiếp ném món đồ chơi xuống đất, thất vọng lắc đầu.
“Dọn dẹp rồi đem về đi.”
Tôn Ngạo Thiên tỏ ra hào hứng, miệng hô toáng lên: “Woa woa, đây đúng là thú vị, lúc trước tôi chỉ muốn sờ súng, lần này coi như có thể toại nguyện rồi!”
Thấy Tôn Ngạo Thiên giống như bị ma ám không ngừng giắt súng bên người, Văn Vũ cũng bất lực, may mà trực tiếp bắt đầu kiểm tra những vật dụng khác trong phòng.
Súng ống, lại chiếm hết một mặt tường, bên kia tường còn có một tủ trưng bày, đồ để trong đó mới là thu hoạch thật sự của lần này!
Mở cửa sổ thủy tinh trong suốt ra, Văn Vũ trước tiên nhặt được 3 viên ma tinh cấp một ......
“Đám người này đúng là nghèo kiết xác!”
Tuỳ tiện than vãn một câu, Văn Vũ cũng biết, đối với những người đã bị cột đá hoặc những người chủ bỏ rơi, cách duy nhất thu hoạch ma tinh cấp một chỉ có thể là từ xác của thú biến dị, có thể tích được 3 viên ma tinh, có thể những người này đã không sử dụng hết trước khi họ trở thành những kẻ ăn thịt người!
Trực tiếp đặt vật nhỏ này sang một bên, một lát nữa chuẩn bị giao những ma tinh này cho Tôn Thuỵ Tinh.
Dù gì, đánh chiếm nơi nhỏ này, người ra công lớn nhất là Tôn Ngạo Thiên và Tôn Thuỵ Tinh. Văn Vũ chỉ đơn giản đi tản bộ thôi.
Sau đó, có 2 hộp gỗ nhỏ bên trong.
Anh tiện tay mở một trong 2 hộp, bên trong có một chai nhỏ nằm yên trong đó.
Cầm cái chai nhỏ màu đỏ này, thuộc tính của vật phẩm hiện lên trong đầu Văn Vũ.
Thuốc cuồng bạo (vật phẩm cấp C): Sau khi dùng, trong vòng 10 phút, thuộc tính cơ thể tăng gấp đôi, sau khi hiệu quả kết thúc, trong vòng một ngày thuộc tính cơ thể giảm một nửa, chỉ có hiệu quả với sinh vật từ cấp 4 trở xuống.
Ừm, loại thuốc nước tự sát nổi tiếng nhất kiếp trước, người bình thường không dám dùng, cũng không dùng được, công dụng lớn nhất của loại này là trong các cuộc chiến quy mô lớn!
Hiệu ứng siêu mạnh, chỉ cần chức nghiệp giả đã thành lập và uống thuốc nước xông trận trong 5 phút, hiệu quả mang đến rất là kinh hoàng!
Trực tiếp đặt lọ thuốc vào trong nhẫn, lại lấy ra hộp cuối cùng.
Trong hộp, một kim đồng hồ với ánh sáng vàng nằm yên lặng bên trong!
“Đây là?”
Văn Vũ nghi ngờ nhặt kim đồng hồ vàng lên, quan sát kỹ hoa văn và đường nét trên đó.
Đường nét rất có quy tắc, nhưng theo nhận thức và hiểu biết của Văn Vũ với mạt thế, thứ này đã vượt phạm vi hiểu biết kiếp trước của cậu.
Nếu đám người Quan Đào thấy kim đồng hồ này, chắc chắn sẽ hét lớn, vì thứ này chính là chìa khoá mở cửa bảo địa!
“Rốt cuộc là vật gì vậy?”