Văn Vũ cảm thấy món này chắc chắn là báu vật, đáng tiếc là cho dù cầm trong tay, trong đầu cũng không hiện ra bất kỳ chỉ thị nào.
Cửa phòng “cọt kẹt” mở ra, Tôn Thụy Tinh bước vào.
Văn Vũ vừa quan sát kim đồng hồ, không quay đầu mà vẫn nói với Tôn Thụy Tinh: “Sắp xếp xong rồi hả? 3 viên ma tinh cấp một là thu hoạch của anh.”
Bây giờ Tôn Thụy Tinh cũng không tỏ ra đạo đức giả với Văn Vũ, cầm lấy viên ma tinh bên cạnh Văn Vũ, trực tiếp hấp thụ lấy.
Thật ra bây giờ quan hệ giữa Văn Vũ và Tôn Thụy Tinh đã có một chút ý nghĩa chiến hữu rồi! Nếu tính của Tôn Thụy Tinh có thể tôi luyện một chút, Văn Vũ thật sự sẽ không ngại có một người đáng tin cậy như vậy ở bên mình!
“Đó là gì vậy?”
Tôn Thụy Tinh nhếch môi ra hiệu với kim đồng hồ trên tay của Văn Vũ.
“Tôi không biết, anh nghiên cứu chút đi.”
Tiện tay đưa kim đồng hồ cho Tôn Thụy Tinh, Văn Vũ quay đầu nhìn Tôn Ngạo Thiên đang nằm dưới đất ra dấu.
Tên nhóc này, cầm súng thì trực tiếp chơi đóng vai đặc cảnh!
Văn Vũ che trán, thật là không nhịn được khi thấy Tôn Ngạo Thiên nằm lăn lóc dưới đất, trực tiếp hét to vào mặt Tôn Ngạo Thiên.
“Mau đứng lên đi, dọn dẹp đồ đạc, về doanh trại rồi.”
“Ồ.”
Tôn Ngạo Thiên bĩu môi, rõ ràng là nghiện chơi nhưng cậu ta cũng không nói gì, trực tiếp kéo rèm cửa bọc vũ khí dưới đất lại.
“Đi thôi.”
Mắt thấy Tôn Ngạo Thiên ôm túi nhỏ chưa tới một nửa vũ khí, Văn Vũ trực tiếp quay người đi xuống lầu.
“Khoan đã, hình như tôi phát hiện gì đó!”
Chư chờ mọi người đi tới đầu cầu thang, Văn Vũ đã nghe thấy Tôn Thụy Tinh hét lên.
“Văn Vũ, cậu nhìn xem, đây là kim đồng hồ! Hướng nó chỉ cách chúng ta không xa!”
Tôn Thụy Tinh nói xong, đi vài bước tới bên cạnh Văn Vũ, trực tiếp nhét kim đồng hồ trong tay cho cậu.
Lúc này Văn Vũ mới đánh giá mặt số trên kim đồng hồ.
Có thể nói, người ở 2 kiếp, Văn Vũ đối với mạt thế, phụ thuộc vào thứ ám thị trong đầu quá nghiêm trọng, chỉ nghĩ tới chỉ thị chi phối trong đầu, vốn không nghĩ đến việc khám phá bất cứ điều gì trong bản chất của sự vật!
Bây giờ thì thấy, bước đi của vài người, hướng kim đồng hồ trên mặt đồng hồ cũng không ngừng di chuyển.
“Đây là lần đầu tiên, đúng là thú vị.”
Khoé miệng của Văn Vũ giương lên, lập tức đưa kim đồng hồ vào nhẫn không gian cấp.
“Đi thôi, về doanh trại trước. Ngày mai đưa mọi người đi xem, món này rốt cuộc thú vị ra sao?”
Tuy Văn Vũ hơi rối với tác dụng của kim đồng hồ, nhưng hiện tại có quá nhiều gánh nặng, đừng nói là Tôn Ngạo Thiên có đầy đủ vũ khí, chỉ nói những “món ăn” này mới được cứu ra, cũng không phải là có thể từ bỏ được!
Đối mặt với tình hình không biết, tốt nhất nên có một ít bia đỡ đạn để thăm dò đường đi, giậm vào bẫy, đây là mục tiêu cuối cùng của Văn Vũ.
Về tới doanh trại, cơ bản không cần Văn Vũ chủ động nhắc chuyện kim đồng hồ, cái miệng to của Tôn Ngạo Thiên đã tiết lộ chuyện ngày mai Văn Vũ đi tìm báu vật rồi.
“Người anh em Văn Vũ, cậu xem, ngày mai có thể đưa theo mấy người?”
Tang Bằng Phi ngập ngừng hỏi, đồng thời trực tiếp giao nộp 2 viên ma tinh không thuộc tính cấp hai.
“Đương nhiên không có vấn đề gì!”
Văn Vũ trực tiếp nhét ma tinh Tang Bằng Phi đưa qua, mắt thấy vẻ mặt đau khổ của Tang Bằng Phi, Văn Vũ trực tiếp hấp thụ, thể chất cơ thể trực tiếp thăng cấp 42 điểm.
“Nhưng phải nói trước, nếu thật sự có báu vật gì, những gì tôi dùng thì tôi lấy, tôi không dùng mới là của mọi người!”
“Nên như vậy, nên như vậy!”
Tang Bằng Phi vỗ ngực, rất tán thành đề nghị của Văn Vũ.
“Ừm, vậy quyết định vậy đi!”
Mắt thấy Tang Bằng Phi ra khỏi phòng, đôi mắt của Văn Vũ đột nhiên sáng lên.
Cậu lấy kim đồng hồ ra chỉ vị trí trung tâm trấn, khoé miệng của Văn Vũ lộ ra một nụ cười khó lường.
“Xem ra, không giống đồ hiếm thấy gì, ngay cả Tang Bằng Phi cũng biết công dụng của mày rồi!”
Một đêm không nói gì.
Ngày hôm sau, Văn Vũ vừa xuống lầu thì thấy 80% chức nghiệp giả trong doanh trại đã sẵn sàng lên đường.
Còn Tang Bằng Phi, đang nằm trên chiếc ghế tựa lớn ở đầu cầu thang nơi ở của Văn Vũ, đang phơi mình dưới ánh mặt trời lặng lẽ.
“Người anh em Văn Vũ, cậu ngủ ngon không!”
Thấy Văn Vũ đi ra, Tang Bằng Phi đứng dậy, mặt tươi cười chào hỏi.
Văn Vũ thấy đám chức nghiệp giả sẵn sàng lên đường ở phía sau của Tang Bằng Phi thì cậu cười nói: “Anh Phi, giao tình của chúng ta cũng không coi là ngắn, cái này, không cần giải thích à?”
“Ha ha.”
Tang Bằng Phi cười đắc ý ngay lập tức, trực tiếp vòng tay qua cổ Văn Vũ, thần bí nói.
“Nói ra, hôm qua lão ca đúng là có nói dối với lão đệ Văn Vũ, kim đồng hồ hôm qua cậu lấy được, lão ca có biết!”
“Ha ha, có thể nhìn ra, nếu anh Phi không biết, cũng sẽ không trực tiếp lấy ra 2 viên ma tinh cấp 2, tới kêu tôi đưa người đi xem!”
Văn Vũ cố tình nhấn mạnh hai chữ “nhìn ra”.
Tang Bằng Phi không hề tỏ ra xấu hổ, ông ta nói tiếp: “Đồ trong tay của lão đệ, là một chìa khoá, là chìa khoá mở cửa bảo địa! Bảo địa xuất hiện nhiều hình thức như vầy, bình thường đều là bảo địa siêu cấp hoặc khổng lồ. Đồ tốt bên trong không ít. Hơn nữa, cũng sẽ có vài thứ mà người anh em Văn Vũ không dùng tới, lão ca đi theo phía sau lão đệ kiếm chát chút đỉnh, lão đệ không để ý chứ?”
Văn Vũ quan sát ánh mắt của Tang Bằng Phi, trong lời nói của cậu dần trở nên lạnh lùng.
“Đưa người theo, cũng được, vẫn là câu nói đó, đồ tôi dùng được, là của tôi, đồ không dùng thì mới là của các anh, đừng quên!”
Tang Bằng Phi đột nhiên hiểu, hôm qua hành động của mình gạt Văn Vũ, đã chọc Văn Vũ hơi khó chịu, anh ta lập tức nói hùa theo.
“Yên tâm đi. Người anh em Văn Vũ, có nguy hiểm thì chúng tôi lên. Chỉ cần là đồ của người anh em Văn Vũ dùng thì lão ca dâng cả 2 tay, tuyệt đối không nói 2 lời!”
Văn Vũ lập tức gật đầu.
“Lão ca hiểu giới hạn của tôi là được, hy vọng lão ca đừng làm chuyện gì khiến tôi trở mặt không nhìn người, tin tôi, tôi mà giận lên thì chính bản thân tôi cũng sợ nữa.”
Đối mặt với sự đe doạ trắng trợn của Văn Vũ , trong mắt của Tang Bằng Phi loé lên một tia phẫn nộ.
Không để ý tới cảm nhận của Tang Bằng Phi, Văn Vũ trực tiếp cầm kim đồng hồ, đi theo hướng mà nó chỉ.
Phía sau, là Tang Bằng Phi, Tôn Ngạo Thiên, Tôn Thuỵ Tinh và hơn trăm tên chức nghiệp giả trong doanh trại!
Đi theo hướng kim đồng hồ chỉ, Văn Vũ đưa tất cả đi về hướng trung tâm trấn CH.
Hướng kim đồng hồ chỉ, trùng hợp tại bênh viện trấn CH.
“Chẳng trách chìa khoá này không được dùng, thì ra là ở đây!”
Tang Bằng Phi đứng bên cạnh Văn Vũ và thở dài.
Nơi này là địa bàn của zombie vương.
“Đi thôi, tiến về phía trước xem thử.”
Văn Vũ cầm kim đồng hồ đi ngày càng gần, cho tới khi kim đồng hồ quay lung tung, cuối cùng Văn Vũ dừng bước.
“Chính là nơi này.”
Mắt thấy bệnh viện trấn CH, Văn Vũ lại thở dài.
Nơi này, chính là cổng của bệnh viện.
Lúc Văn Vũ không ngừng quay kim đồng hồ trên tay, một âm thanh chỉ thị loé lên trong đầu.
“Tít tít, phát hiện lối vào bảo địa, xin hỏi có mở cửa không.”
Văn Vũ không do dự, trực tiếp đọc thầm.
“Mở cửa.”
Theo câu trả lời của Văn Vũ, kim đồng hồ trên tay đột nhiên nổ tung. Sau đó, không gian trước mặt chấn động, một đường ánh sáng màu bạc trực tiếp phóng lên bầu trời.
Văn Vũ bị ánh sách bạc nổ tung tại bảo địa làm chói mắt không thể mở mắt ra, mãi tới khi miễn cưỡng thích ứng thì trước mắt xuất hiện tình cảnh khiến cậu phải ngẩn người!
Xuất hiện trước mặt mọi người, là lối vào bảo địa, nhưng lối vào này đúng là to quá đáng.
Đường kính gần trăm mét, không ngừng phát ra ánh sáng màu bạc, Văn Vũ mạnh mẽ ngẩng đầu lên, mới miễn cưỡng nhìn thấy vòng xoáy ở giữa lối vào bảo địa.
“Cái này, cái này …….”
Tang Bằng Phi tỏ ra kinh ngạc khi thấy lối vào bảo địa xuất hiện trước mặt, lại quay sang nhìn Văn Vũ, căn cứ vào quy mô của lối vào bảo địa này, người sống ở trấn CH đều có thể nhìn thấy. Vậy cũng uổng phí 2 viên ma tinh của mình rồi!
Văn Vũ miễn cưỡng đè nén sự bất ngờ trong lòng, quét mắt nhìn đám người phía sau Tang Bằng Phi, cậu trực tiếp chạm vào lối vào.
Một tia sáng lóe lên, bóng dáng của Văn Vũ biến mất biệt tăm.
Tôn Thuỵ Tinh phía sau cũng không để ý những người khác, vội đi theo Văn Vũ vào trong bảo địa.
Tang Bằng Phi thấy phản ứng nhanh chóng của 2 người họ, cũng nhanh chóng phản ứng lại, trự tiếp chỉ huy đám chức nghiệp giả phía sau xếp hàng đi vào bảo địa.
Bảo địa đẳng cấp này, có thể chứa vô số người, chắc chắn là rất khả quan, Văn Vũ tiến vào một bước chẳng qua là để nắm bắt cơ hội.
Cảm giác choáng váng xoay vòng dần biến mất, Văn Vũ chậm rãi mở mắt ra.
Thứ xuất hiện trước mắt là một chiếc mặt nạ ánh sáng màu trắng hình tròn, giống như một quả trứng gà lớn, bọc hoàn toàn Văn Vũ bên trong.
Không gian không lớn, chỉ có thể dung nạp một mình Văn Vũ.
Một hoạt động đơn giản của cơ thể, hoàn toàn không có cảm giác ràng buộc, lại đâm vào bức tường ánh sáng trước mặt, sức cản rất lớn, chỉ dựa vào một mình Văn Vũ cơ bản không thể thoát ra được!
Đồng thời, âm thanh chỉ thị trong bảo địa vang bên tai của Văn Vũ.
“Đinh, chào mừng người sống sót tới bảo địa siêu cấp.”
“Bảo địa này mang tính cạnh tranh, tất cả người sống sót đi vào bảo địa đều ở trong một mối quan hệ cạnh tranh!”
“Lúc người sống sót cần rồi khỏi bảo địa, hãy bóp nát ngọc truyền tống, trong lòng thầm nói truyền tống, nó sẽ trực tiếp bị truyền tống ra khỏi bảo địa.”
Nói xong câu này, một mặt dây chuyền bằng ngọc giản dị trực tiếp rơi xuống trước mặt Văn Vũ.
“Đây chắc là ngọc truyền tống.”
Văn Vũ trực tiếp đón lấy ngọc truyền tống, cậu cẩn trọng đặt vào nhẫn không gian.
Sau đó, không còn một âm thanh nào nữa.
Văn Vũ đợi một lúc, đợi khoảng 3 phút, cuối cùng không chờ được nữa.
“Tình huống này là sao? Người bảo vệ đâu? Người bảo vệ đâu? Chỉ đưa tôi vào đây à, cái vỏ lớn này chính là bảo địa siêu cấp ư?”
Văn Vũ nói qua lại trong “trứng gà to”, mãi tới khi một giọng nói lười biếng vang lên bên tai Văn Vũ.
“Tôi ở đây, đừng gọi nữa, sắp ồn chết được. Người không có nhẫn nại như vậy sao có thể làm theo trình tự chứ!”
“Ông đây ngủ cũng ngủ không được!”
Lời vừa dứt, một chàng trai trẻ tóc bạc trực tiếp chui vào trong “trứng gà lớn”, đứng trước mặt Văn Vũ.
Dáng vẻ chắc không 15 tuổi, mái tóc bạc có vẻ chói lọi trên đầu vô cùng chói mắt, 2 tai, mũi, thậm chí trên môi đều có những chiếc vòng bạc lớn, cộng thêm bộ quần áo màu vàng kim.
Đúng là tạo hình của Scene.
Văn Vũ quan sát từ trên xuống dưới người bảo vệ bảo địa, thấy tên nhóc này trực tiếp ngáp dài, biểu cảm trên mặt cậu bỗng dưng khó coi.
“Nói đi, mấy người bảo vệ bảo địa các người làm gì? Các người có biết các người đang chà đạp lên đạo đức nghề nghiệp của chính mình không?”
Chàng trai Scence hoàn toàn không phản ứng với lời châm chọc của Văn Vũ, cậu ta xua tay, quả trứng to đột nhiên to hơn gấp đôi.
Sau đó, trực tiếp kéo ra một chiếc ghế lớn từ không gian trước mặt, thoải mái ngồi xuống.
--