"Nhìn dáng vẻ của anh chắc hẳn là một người lính nhỉ. Nể tình anh có thể đỡ được một đao của tôi cho nên tôi không giết anh, nhưng anh đừng cố ý khiêu khích điểm mấu chốt của tôi."

"Còn về phần những người nằm trên mặt đất, không phải là tôi giết họ mà họ chết bởi lòng tham của chính mình!"

"Còn nữa, bây giờ tôi muốn nói một vài câu, tốt nhất anh nên tránh xa tôi ra, rồi yên lặng nghe tôi nói hết, anh phải biết rằng tính mạng của mình sẽ không được bảo đảm với khoảng cách như vậy!"

Ngay khi lời nói của Văn Vũ vừa dứt, hai người đồng đội phía sau Trình tự 29 trực tiếp kéo anh ta cách khỏi đó hơn mười mét, về phía ngày càng đông chức nghiệp giả.

Văn Vũ tính toán thời gian, trực tiếp lấy ra chiếc hộp Pandora từ trong lòng ra.

Nhìn thấy chiếc hộp nhỏ sang trọng và lộng lẫy được lấy ra, đôi mắt đám chức nghiệp giả vây quanh Văn Vũ bỗng sáng ngời, muốn ra tay hành động.

“Ha ha, tôi khuyên mọi người, trước khi động lòng hãy nhìn lại những thi thể trên mặt đất kia đã!”

Lời đe dọa của Văn Vũ trực tiếp vang lên, cậu dồn hết toàn lực khiến cho giọng nói vang dội trong mảnh đất trống rỗng không ngừng vọng lại, rung chuyển đến mức khiến cho những chức nghiệp giả có thực lực yếu hơn hai mắt thâm quầng.

Ngay khi lời này được thốt ra, cộng với thực lực Văn Vũ có thể kiêu ngạo nhìn mọi người, các chức nghiệp giả ở bên dưới đột nhiên im lặng.

"Ừm, nếu như mọi người đều có thái độ như vậy thì chúng ta có thể vui vẻ tán gẫu một chút. Trước tiên tôi xin nói đôi chút về thực lực của bản thân. Có thể vừa rồi mọi người cũng đã thấy rồi đó, nếu như chưa thấy thì cũng có thể nhìn ra được một chút gì đó từ hai mươi bảy chiếc đầu người này, cho nên lần đầu tiên cái rương bảo vật này nhất định phải thuộc về tôi!”

Văn Vũ nói xong trực tiếp mở chiếc hộp Pandora trong tay ra.

Một cột ánh sáng khổng lồ vọt thẳng lên bầu trời từ chiếc hộp Pandora, sau đó lan tỏa ra khắp bốn phía rất xa, tất cả những người sống sót trên đảo Ác Ma thậm chí đều có thể nhìn thấy cột ánh sáng chói lọi này.

Ở nơi xa, những chức nghiệp giả không kịp chạy tới gần Văn Vũ đột ngột tăng tốc.

Ánh sáng lóe lên, Văn Vũ nhìn thẳng về phía chiếc hộp Pandora.

Trong hộp có mười viên ma tinh không thuộc tính cấp hai được xếp cạnh nhau.

Văn vũ bình tĩnh nhìn thoáng qua tất cả mọi người, rồi trực tiếp lấy ma tinh trong hộp ra, nắm trong tay nhanh chóng hấp thu.

Mà Độc Nhãn ở bên cạnh, cất tiếng gầm gừ với mọi người đang đứng cách đó không xa.

“Kẻ nào dám tiến lên một bước thì giết chết kẻ đó!”

Độc Nhãn buông lời đe dọa.

Với kích thước cơ thể Độc Nhãn, sức uy hiếp của nó còn mạnh hơn cả Văn Vũ.

"Đội trưởng có tiến lên hay không?"

Đồng đội phía sau người mặc quân phục khẽ hỏi.

Người đàn ông mặc quân phục cúi đầu suy tư một lát rồi trực tiếp lắc đầu.

"Cứ chờ đã, trong đám người xung quanh vẫn còn chưa xuất hiện cường giả chân chính, chúng ta hành động cũng không kiếm được chỗ tốt. Tuy nhiên nếu anh chàng này muốn tiếp tục giữ chiếc hộp Pandora, thì cả ba chúng ta chắc chắn sẽ phải tiếp xúc với cậu ta một lát rồi.”

Vẻ tàn nhẫn người đàn ông mặc quân phục cũng chợt thoáng hiện lên trong mắt. Tiến vào Bảo địa chính là vì bảo vật. Chuyện đã đến mức này cho dù lấy tính cách của người quân nhân, anh ta cũng sẽ không mở lòng từ bi với đối thủ cạnh tranh của mình.

Hơn nữa nếu chỉ dựa vào bản thân thì có lẽ không phải là đối thủ của người đó, nhưng cộng thêm hai người đồng đội thì chưa chắc.

Có rất nhiều người cũng ôm ý tưởng này, mọi người đều đã nóng lòng ra tay, nhưng ai cũng đều lo lắng rằng liệu những đòn tấn công chớp nhoáng của Văn Vũ có đánh lên người mình không, vì vậy cảnh tượng lại rơi vào tình huống bế tắc một cách kỳ lạ.

Mãi cho đến khi Văn Vũ hấp thu xong ma tinh, truyện được dịch nhanh nhất tại truyen.yy thể lực đã tăng lên 47 điểm, nhưng bên dưới vẫn không có hành động gì.

Cậu đóng chiếc hộp Pandora lại rồi nở nụ cười khinh thường

Một chuỗi ký tự rõ ràng xuất hiện phía trên chiếc hộp đó.

Những người đang đứng trong khoảng cách một trăm mét đều có thể nhìn thấy rõ ràng ký tự lớn màu đỏ như máu trên đó.

“Thời gian của lần mở hộp tiếp theo: 29:56, số lần đã mở: một lần!”

Theo quy định của Bảo Địa, chuỗi ký tự này được thể hiện rõ ràng bằng hình ảnh mà người của tất cả các quốc gia đều có thể hiểu được.

“Khụ khụ.”

Văn Vũ ho khan hai tiếng, kéo ánh mắt của mọi người từ dòng chữ trên chiếc rời lên người mình.

“Cảm ơn mọi người đã cho phép tôi mở chiếc hộp này, tôi cũng sẽ không nói thêm những lời thừa thãi nữa.”

“Bây giờ tôi sẽ đặt bảo vật này ở đây.”

Văn Vũ nói xong lập tức đặt chiếc hộp Pandora lên trên đống xác dưới chân mình.

Sau đó cậu dẫn theo Độc Nhãn trực tiếp lùi tới cách đó mười mét.

Nhìn thấy chiếc hộp Pandora vô chủ đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói lọi dưới ánh mặt trời, cuối cùng cũng có người không chịu nổi cám dỗ.

Đó là một người da đen! Chức nghiệp giả đỉnh phong cấp một!

Trên khuôn mặt của anh ta vẽ đầy loại sơn đầy màu sắc trông vô cùng quỷ dị, ngay khi vừa nhìn thấy Văn Vũ lùi lại, người áo đen đã lao nhanh về phía chiếc hộp Pandora như một con báo.

Nhìn thấy chiếc hộp ngày càng gần, niềm hi vọng và ý cười tràn ngập trong mắt của người đó, thậm chí hàm răng trắng bóng trong miệng của anh ta cũng đều lộ ra.

Tuy nhiên thứ mà người da đen được đến không phải là chiếc hộp kia mà là một thanh đao thép nhuốm đầy máu.

---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play