Khung cảnh dần yên tĩnh trở lại, mọi người đều im lặng nhìn thời gian trên chiếc hộp Pandora, rồi âm thầm tính toán kế hoạch của mình.
Văn Vũ yên lặng nhìn chằm chằm vào nắp hộp Pandora, thời gian hồng nhuận còn lại: 20:18.
“Bùm.”
Một tiếng bùm lớn truyền đến.
Văn Vũ nhanh chóng phản ứng lại quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đã đứng cách chiếc hộp Pandora không xa.
Mái tóc đầu đinh cùng với vẻ mặt cương nghị cứng cỏi, khoảng hai mươi năm tuổi, đang tò mò nhìn chiếc hộp cách đó không xa, nhìn tư thế thoải mái của người này như thể đã đứng ở chỗ này từ lâu.
m thanh vừa rồi chỉ là tiếng gió giật khi người này dốc hết sức chạy.
Tốc độ của anh ta nhanh hơn bất kỳ người nào mà Văn Vũ từng thấy.
Người đàn ông mặc áo trắng mở miệng cất giọng nói đầy lạnh nhạt, nhưng tất cả mọi người có mặt ở đây đều có thể nghe ra vẻ kiêu ngạo trong miệng anh ta.
Giọng điệu cùng loại biểu cảm đó như đang nói: "Mọi người ở đây đều là rác rưởi! Ông hoàn toàn không thèm đặt các người vào trong mắt!"
Văn Vũ nghiêm nghị gật đầu.
Người trước mắt chỉ dựa vào tốc độ của anh ta thì cậu cần phải lên tinh thần cao độ để đối phó.
Theo đánh giá của Văn Vũ, tốc độ bùng nổ vừa rồi của người này ít nhất miến cưỡng đạt tới 80 điểm thể lực.
“Vậy thì cậu chính là người đã giết những kẻ nằm trên mặt đất này à?”
Người mặc áo trắng liếc mắt nhìn Văn Vũ, lại thấy cậu gật đầu một lần nữa, trên khuôn mặt lập tức nở nụ cười.
"Giết rất hay, lũ rác rưởi này lại dám thèm muốn đồ vật của tôi. Coi như cậu đã giúp tôi một chuyện. Chỉ dựa vào điều này tôi có thể tha thứ cho cậu vì đã mở chiếc hộp Pandora ra. Cậu tự mình đi ra ngoài đi tôi có thể sẽ không giết cậu."
“Cứ coi như đây là Sở Tử Lăng tôi ban ơn cho cậu đi! Không cần cảm ơn tôi đâu.”
Văn Vũ mỉm cười khi nghe thấy những gì người này nói.
"Sở Tử Lăng đúng không? Vì anh kể chuyện cười cho tôi nghe cho nên tôi sẽ tha thứ cho việc anh xúc phạm đến tôi, anh tự mình ra ngoài đi tôi sẽ không giết anh.”
"Đây cũng là ân tình mà tôi ban cho anh, không cần cảm ơn.”
Sắc mặt của Sở Tử Lăng chợt lạnh, mãi đến khi một âm thanh trầm thấp vang lên.
“Ha ha, thật là thú vị.” Khóe miệng Sở Tử Lăng càng ngày càng kéo ra, cho đến cuối cùng anh ta điên cuồng bật cười.
Sau đó tiếng cười chợt tắt, anh ta nói với Văn Vũ với vẻ mặt thản nhiên:
"Trình tự hả? Số mấy vậy?"
Câu này khiến hầu hết những người đang đứng bên cạnh đều cảm thấy khó hiểu, nhưng trong lòng người đàn ông mặc quân phục cách đó không xa cùng với hai người mặc áo choàng đen đang ẩn trốn trong đám người lại trở nên căng thẳng.
Người đến cũng cũng là một trình tự.
Đánh giá từ tốc độ vừa rồi mà Sở Tư Lăng biểu hiện ra, Văn Vũ cũng đã đoán được người này hẳn là một trong những trình tự, vì vậy lập tức nói thẳng.
“Chắc chắn cao hơn anh!”
“Ồ, đó chính là số hai mà người bảo vệ Bảo Địa đã nhắc tới, thật là trùng hợp, khéo quá đi mất.”
Sở Tử Lăng tự lẩm bẩm một mình, sau đó trên người anh ta đột nhiên bốc lên một ngọn lửa trắng xóa, cơ thể chợt lóe lên, sau đó một nắm đấm rực lửa xuất hiện ở trước mặt Văn Vũ.
Mãi cho đến lúc này, những lời phía sau của anh ta mới văng vẳng bên tai cậu.
“Nếu giết cậu tôi sẽ là số hai!”
Tốc độ cực nhanh ẩn chứa động năng cực lớn, cùng với tiếng không khí nổ vang, Văn Vũ đã triền đấu với Sở Tử Lăng một cách điên cuồng.
Trong mắt của hầu hết những có mặt ở đây thì cuộc chiến giữa hai người chính là sự dây dưa giữa bóng đen và bóng trắng, tốc độ của họ quá nhanh nên phần lớn chức nghiệp giả xung quanh đều không thể nắm bắt được thân ảnh của hai người.
Ngay cả Độc Nhãn không hề bị thương đang đứng bên cạnh cũng không thể nhúng tay vào được.
Cho đến khi hai người đang giao tranh tách ra, Văn Vũ mới lùi lại phía sau ba bước còn Sở Tử Lăng bị sức mạnh khổng lồ của cậu trực tiếp hất văng lên không trung, hơn nữa nhìn thấy ánh mắt mê mang của anh ta thì mức độ tổn thương linh hồn cũng không hề nhẹ.
Trận chiến này nếu như không bận tâm đến ngọn lửa màu trắng vẫn còn đang dính trên người Văn Vũ thì cậu chiếm ưu thế hơn.
Cậu dùng sức dập tắt ngọn lửa còn đang thiêu đốt hừng hực trên người, sắc mặt hoàn toàn chìm xuống.
Thể lực của tên Sở Tử Lăng này kém hơn Văn Vũ trong trạng thái chiến đấu gần 20 điểm.
Tuy nhiên kỹ năng của anh ta lại cực kỳ mạnh mẽ.
Đầu tiên là kỹ năng có thể gia tăng tốc độ, đánh giá qua trận giao chiến với cạu thì loại kỹ năng này trực tiếp tăng gấp đôi tốc độ của Sở Tử Lăng.
Hơn nữa ngọn lửa trên cơ thể của anh ta rõ ràng là năng lực cấp S trở lên, lực sát thương rất lớn, có thể thấy được điều này qua những vết bỏng có kích thước khác nhau trên cơ thể của Văn Vũ.
Đối với việc đánh giá hiệu quả chiến đấu của Sở Tử Lăng, trong lòng Văn Vũ chợt lóe lên, nhìn thấy đôi mắt vô hồn của anh ta, rõ ràng là chiêu tấn công vào linh hồn vẫn đang phát huy tác dụng, Văn Vũ lập tức nhấc đao lao nhanh về phía Sở Tử Lăng vẫn còn đang loạng choạng, sau đó trực tiếp chém một đao vào đầu anh ta.
Lợi dụng lúc anh ta không khỏe mà lấy đi tính mạng của Sở Tử Lăng.
Đây là trận chiến sinh tử, không phải giao đấu hết hiệp này đến hiệp khác, mà nhất định phải có kết quả, thậm chí phân rõ người sống kẻ chết.
Với tốc độ của Sở Tử Lăng, nếu như để tên này lấy được chiếc hộp Pandora rồi đầy ngao du khắp đảo Ác Ma thì Văn Vũ hoàn toàn không hề tự tin rằng mình sẽ có thể giật lại được chiếc hộp này từ tay anh ta.