William, Sở Tử Lăng, ba người Khương Văn Đào, Tôn Thụy Tinh thậm chí Tôn Ngạo Thiên cũng ở trong doanh trại đông đúc này.

Những người ở đây chính là tất cả những người còn lại ở đảo ác ma.

Người, dù sao cũng là động vật quần cư, Văn Vũ nhìn thấy rất nhiều đồng loại của mình, đặc biệt còn có mấy người cường giả, tảng đá lớn trong lòng xem như có thể gỡ bỏ.

“Có chuyện gì vậy ? Mọi người cũng từ phòng giam ra sao ?’’

“Ừm.’’

Nghe Văn Vũ hỏi, người cách Văn Vũ gần nhất Khương Văn Đào gật đầu.

Văn Vũ nhìn hầu hết các gương mặt đều có vẻ hoang mang lúng túng.

Chỉ có số ít người vẫn coi như bình tĩnh, không kìm được xoa trán.

Văn Vũ tuy rằng chưa làm lính bao giờ, nhưng từng làm bia đỡ đạn.

Bình tĩnh, dám liều mạng, mới là sự đảm bảo bia đỡ đạn có thể tồn tại.

Những người ở đây, có thể hơn nửa đều sẽ chết ở lần thử nghiệm này.

Văn Vũ ngồi cạnh Khương Văn Đào, nói : “Nghe ngóng được tin tức gì chưa ? Trước mắt, tôi chỉ biết nơi này được gọi là Thiểm Lam Tinh, vị trí của chúng ta hiện tại là doanh trại của quân đoàn số 3, thánh thành Silver Moon, chúng ta là bia đỡ đạn.’’

Khương Văn Đào gật đầu, nói : “Tôi nghe ngóng được nhiều hơn cậu một chút. Đây không phải trái đất, tất cả người trên hành tinh này đều có tóc bạc.’’

“Nhưng kỳ lạ là, bọn họ không nghi ngờ chút nào về màu tóc và màu da của chúng ta.’’

“Vì vậy tôi đoán rằng, chúng ta có lẽ đang ở trong một không gian hư cấu.’’

“Ừm.’’

Văn Vũ nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.

Hỏi thăm tin tức, mấy người Khương Văn Đào mới là chuyên nghiệp.

“Hơn nữa, cậu có biết bây giờ là thời gian nào không ?’’

“Không.’’

Văn Vũ nghi hoặc nhìn Khương Văn Đào.

“Hiện tại là năm thứ 1765 thành lập vương triều Silver Moon, là năm 368 sau khi mạt thế bắt đầu, đồng thời cũng là năm thứ 27 thánh thành Silver Moon bị quái vật vây đánh.”

“Thế giới này, chỉ có thánh thành Silver Moon là vẫn còn thứ có thể di chuyển, những nơi còn lại, tất cả sinh vật đầu bị ma tộc đuổi cùng giết tận, hoàn toàn biến thành tử địa.”

“Nơi này được người ở thế giới này gọi là pháo đài cuối cùng.”

Sắc mặt Văn Vũ lập tức trở nên nghiêm túc.

“Ma tộc sao?”

“Ừm.”

Khương Văn Đào nghiêm túc gật đầu.

Văn Vũ trầm tư một lúc, sau đó ngập ngừng dò hỏi: “Chỗ này, nguy cơ nổ ra mạt thế giống với trái đất đúng không?”

“Đúng vậy.”

Khương Văn Đào nhìn Văn Vũ khẳng định chắc nịch.

Văn Vũ lập tức hiểu ra, những điều quân đội biết rất nhiều. Thậm chí còn nhiều hơn nhiều người trùng sinh làm cấp bậc bia đỡ đạn như mình.

Khương Văn Đào hỏi: “Là một người trong danh sách, cậu chắc cũng biết ma tộc là cái gì rồi?”

“Ừm, tất nhiên là biết.”

“Biết là tốt rồi, xem ra lần này, giữa chúng ta không cần tranh đấu nữa, kẻ địch thực sự xuất hiện rồi. Tự giới thiệu một chút, Tôi tên là Khương Văn Đào, xếp số 29, dự án siêu chiến binh quân sự NO.3, kế bên là chiến hữu của tôi NO.8 và NO.10.’’

“Tôi tên Văn Vũ, xếp thứ 2. Còn thông tin gì nữa không ?’’

Khương Văn Đào do dự một lúc, vẫn quyết định nói nốt thông tin còn lại.

“Trận chiến bây giờ đang trong giai đoạn quyết chiến, trận chiến cơ bản là chưa bao giờ dừng lại. Tình hình cuộc chiến đối với Thiểm Lam Tinh khá tệ. Tôi sợ chúng ta sẽ bị phái đi nộp mạng.

“Haha’’

Văn Vũ ngược lại bật cười khi nghe Khương Văn Đào nói.

“Nếu đi nộp mạng, không cần lo lắng, có tôi ở đây. Cái khác tôi không làm được, nhưng làm sao để làm bia đỡ đạn, thì tôi lại làm tốt lắm.’’

Thấy ánh mắt nghi hoặc của Khương Văn Đào, Văn Vũ cười thần bí, không giải thích gì thêm nữa.

……

“Ầm’’

Cánh cửa yếu ớt tạm bợ của doanh trại bị đạp tung ra, sau đó một người đàn ông tóc bạc dẫn đầu bước vào doanh trại chật trội.

“Đống rác ruởi các ngươi !’’

Sau câu chửi thề từ mồm người này, một làn sóng âm cực lớn dâng trào tới, chấn động toàn thân Văn Vũ phát run.

Thế chất cơ thể của người này ít nhất cũng phải trên cấp 5.

Văn Vũ còn như vậy, huống hồ những người khác.

Người có năng lực yếu nhất bị âm thanh của người này làm cho thất khiếu (hai tai, hai mắt, mũi, mồm), mềm nhũn ngã xuống đất, không biết sống hay chết.

“Hừ.’’

Lại một âm mũi nặng nề, người đàn ông tóc bạc lần này cố ý giảm âm lượng, không gây ra sự cố gì nữa.

“Tự giới thiệu một chút, tôi là đại đội trưởng đại đội 5 quân đoàn 3, thánh thành Silver Moon-Walch, từ hôm nay, các người xem như là đã thoát khỏi số phận làm bia đỡ đạn, ừm, trở thành quân tiên phong trong đại đội 5 của tôi.’’

“Nói trắng ra, chỉ là chuyển từ bia đỡ đạn cấp thấp thành bia đỡ đạn cấp cao.’’

“Hiện tại, cho các người 30 phút ra ngoài ăn cơm, xếp hàng, sau đó cùng tôi đi đến tuyến phòng thủ của chúng ta, đóng góp sức lực của mình cho tộc Silver Moon.’’

“Những người sau 30 phút chưa đến, xử lý theo luật, tin tôi đi, mùi vị của quân pháp sẽ khó quên hơn 30 ngày giam cầm đó.’’

Nói xong, Walch lập tức bước ra khỏi cửa.

Những tiếng ồn ào lập tức vang lên trong doanh trại.

“Cái gì ? Bia đỡ đạn ? Lần thử nghiệm này rốt cuộc là như nào ?’’

Đúng là mất não, không biết trên đường về doanh trại rốt cuộc đã làm cái gì với người dẫn đường.

“Không phải chứ, phải đánh nhau sao ? Đây không phải là tranh giành bảo địa sao ?’’

Ngu ngốc, vẫn nghĩ là bảo địa nói gì thì là cái đấy sao.

“Đánh nhau tốt thôi, chỉ cần không phải đối diện với mấy thứ biến thái đó, ông đây không sợ gì cả.’’

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play