Văn Vũ nửa đùa nửa thật nói.
Khương Văn Đào ngược lại không khó chịu, chung quy thì lời Văn Vũ nói ở một mức độ nhất định cũng là sự thật.
Nhưng cái gì cần nói vẫn phải nói.
“Cậu cũng đừng nói như vậy, nhìn dáng vẻ của cậu, rõ ràng có sự hiểu biết nhất định về ma tộc, quân đội chúng tôi tuy có được thông tin của ma tộc từ nhiều nguồn khác nhau, nhưng ma tộc rốt cuộc là cái gì, ra làm sao, sức mạnh của chúng như thế nào, số lượng bao nhiêu, chúng tôi chỉ có thể suy đoán ra đại khái thôi.”
“Nhưng cậu thì khác.”
“Cậu nếu không có hiểu biết tương đối rõ về ma tộc, cũng tuyệt đối sẽ không hợp tác với chúng tôi.”
Khương Văn Đào dừng lại một lúc cẩn thận nhìn Văn Vũ.
“Hiện tại, chúng ra xem như châu chấu trên một sợi dây rồi, tôi hi vọng cậu có thể nói thật, lần này có nắm chắc không?”
Văn Vũ trực tiếp lắc đầu.
“Theo tính toán của tôi, trận chiến này chắc chắc rất khó khăn. Hơn nữa tôi lo là đây cũng không phải trạm kiểm soát cuối cùng của lần thử nghiệm này.”
Khương Văn Đào lúc này im lặng.
Văn Vũ đưa cho ba người Khương Văn Đào một điếu thuốc, nhẹ nhàng nhả khói.
Khương Văn Đào thở ra một làn khói dày, quay đầu nghiêm túc nhìn Văn Vũ.
“Thực ra tôi nghĩ con người của cậu cũng không tệ, lại không có thế lực hay mối bận tâm gì, hay là gia nhập quân đội đi, với thực lực của cậu chắc chắn có thể phát huy tài năng trong đó. Nếu cậu mạnh hơn tí nữa, nói không chừng có thể có được danh hiệu chiến thần thứ hai của quân đội.”
Văn Vũ có chút kinh ngạc.
“Chiến thần?”
“Ừm, quân của chúng tôi được mệnh danh là mạnh nhất toàn đội, theo siêu chiến binh được đào tạo ra bởi chương trình siêu chiến binh của chúng tôi, thực lực hiện tại của chiến thần đại nhân quả thực là ở một cấp độ nghiền nát.”
Khương Văn Đào ngừng lại một chút, cười khổ nói: “Thực ra sức mạnh của cậu hiện tại có lẽ so với chiến thần đại nhân cũng không chênh lệch bao nhiêu.”
Văn Vũ đúng là có chút động lòng, trực tiếp hỏi: “Tôi cần trả giá những gì?”
Trước giờ không có tình yêu nào là không có lý do, cũng như không có nỗi hận nào không có lý do.
“Đã là quân nhân, đương nhiên phải tuân theo sự sắp xếp của cấp trên rồi.”
Khương Văn Đào vô cùng nghiêm túc nói.
“Thế thì không được, tôi phải nói cái này, nếu cho tôi một cái hư danh, sau đó bắt tôi bán mạng. Xem tôi là thằng ngu à?”
Giọng điệu Văn Vũ đột nhiên có chút không vui.
Khương Văn Đào lập tức cười cười: “Cậu đừng nghĩ cái gọi là siêu chiến binh và chiến thần chỉ là hư danh, trong quân ngũ, năng lực càng lớn tất nhiên trách nhiệm càng cao, lợi ích cũng chỉ có càng nhiều. Thực ra so với chiến thần đại nhân, tôi càng khâm phục cậu. Chiến thần đại nhân không biết đã ăn chặn bao nhiêu tài nguyên của quân đội mới có được ngày hôm nay. Cậu chỉ dựa vào bản thân mà có thể trở nên mạnh như vậy. Nếu cộng thêm tài nguyên vũ khí mà quân đội cung cấp, tuyệt đối có thể trở thành người đứng đầu quân đội, toàn quốc, thậm chí là toàn nhân loại thế giới. Đây không phải là nói đùa, trên thực tế, quân đội cũng đã có ý định như vậy rồi, chỉ là chưa quyết định được người nào thôi.”
Văn Vũ trầm tư hồi lâu, cẩn thận cân nhắc lợi hại, hồi lâu mới lắc đầu.
“Dù mạnh đến đâu, cuối cùng vẫn phải chịu sự khống chế của người khác, không được.”
“Ừm, thế thì thôi vậy.”
Câu trả lời của Khương Văn Đào ngược lại khiến Văn Vũ ngạc nhiên.
“Này.”
Văn Vũ đẩy Khương Văn Đào một cái.
“Mới thế đã từ bỏ rồi sao? Anh không phải sẽ hạ quyết tâm, trở về quân đội báo cáo thông tin của tôi, sau đó để quân đội cử người đến giết tôi chứ?”
“Sao phải giết cậu?”
Khương Văn Đào nghi hoặc hỏi, hồi lâu mới hiểu ra sự lo lắng của Văn Vũ, lắc đầu cười.
“Những người như các cậu, đúng là quá xem thường sự khoan dung của quân đội rồi.”
“Trong mắt quân đội, những người như tôi không phải bị coi là mối đe dọa sao? Thực lực bản thân mạnh mẽ, không bị ràng buộc, thậm chí tâm lý xấu xa, phản lại nhân loại, phản xã hội, hoàn toàn thuộc loại nhân tố không ổn định, quân đội và chính phủ sẽ để những người như vậy sống trên thế giới này sao?”
Lời của Khương Văn Đào khiến Văn Vũ có chút khó hiểu.
Suy cho cùng trong mắt nhiều người, quân đội thuộc giai cấp thống trị, cao cao tại thượng, hơn nữa thực lực hùng mạnh, tất nhiên sẽ khống chế tất cả mọi thứ trong tay.
“Cho nên những người như cậu hoàn toàn không hiểu tư duy cấp cao. Tôi nói cậu này, ở thời bình, nếu cậu vào nhà nước làm chắc chắn cả đời chỉ làm được ở cấp thấp.”
Khương Văn Đào nói đùa, sau đó giải thích tư duy quân sự hiện tại .
“Đầu tiên cậu phải hiểu là, bất kể thời gian nào, dù là thời bình hay mạt thế, có thể ảnh hưởng đến quyết sách cấp cao, chỉ có một thứ như vậy, đó chính là lợi ích.”
“Lấy cậu làm ví dụ đi, cậu nghĩ rằng cấp trên muốn giết cậu thì được cái gì?”
Văn Vũ nghĩ một lúc, không chắc chắn nói: “Xóa bỏ một yếu tố gây mất ổn định?”
“Ừm, chúng ta cứ xem như đây là điều quân đội có thể đạt được đi, vậy thì quân đội sẽ phải trả giá bao nhiêu sinh mạng?”
“Với cấp của anh, khoảng mười mạng là đủ.”
Văn Vũ vô cùng chắc chắn nói.
“Vậy thì, giả dụ quân đội không chủ động động chạm đến cậu, cậu sẽ chủ động làm kẻ địch với quân đội sao?”
Văn Vũ trực tiếp lắc đầu, không nói đến số lượng lớn chức nghiệp giả của quân đội, chỉ cần một ngày không chống đỡ được tấn công hạt nhân thôi, Văn Vũ sẽ không chủ động động chạm đến quân đội.
“Vậy cậu thấy, vấn đề không phải dễ dàng được giải đáp rồi sao. Ngươi chơi của ngươi, ta chơi của ta, nước sông không phạm nước giếng, tốt biết bao.”
“Hơn nữa có nhiều lúc, chúng ta còn có khả năng hợp tác,ví dụ quân đội muốn hoàn thành một nhiệm vụ nhưng mà nhân lực không đủ, thuê những người độc hành như cậu làm nhiệm vụ, thưởng hậu hĩnh cho các cậu, cậu có làm không?”
--