“Có.”

Văn Vũ khẳng định trả lời.

Những chuyện có lợi cho bản thân, Văn Vũ không có lý do gì từ chối.

“Cậu xem, đây chính là thái độ của quân đội đối với những người hành động một mình mạnh mẽ như các cậu. Bình thường không liên quan đến nhau, lúc cần đến các cậu, giao nhiệm vụ thưởng lớn, loại hợp tác này mới là thứ quân đội muốn.”

“Cậu phải hiểu là, đối với những người cấp cao, có thể động khẩu không động thủ, bởi vì sau khi động thủ những yếu tố ngoài ý muốn quá nhiều. Nếu thực sự chọc tức một người cường giả siêu cấp, trong vòng 3 ngày đến tấn công người của quân đội chúng tôi,thử hỏi chúng tôi có đau đầu không?”

“Bởi vậy mới nói hợp tác kiếm tiền không?”

Khương Văn Đào cười ha ha.

Văn Vũ cẩn thận suy nghĩ những lời của Khương Văn Đào, hình như đúng là như thế thật.

“Vậy còn những kẻ xây dựng căn cứ bên ngoài xưng vương xưng bá thì sao?”

“Những kẻ này càng dễ giải quyết, chúng tôi dùng trang bị vũ khí, ma tinh mua người của chúng, cậu nói xem họ có làm không?”

“Phải biết rằng với những tên chúa đất này, có thể là người bình thường phiền toái, gánh nặng, nhưng vào trong tay quân đội thì là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”

“Nếu một nơi tập trung không còn người, vậy còn gọi là nơi tập trung không? Đợi đến khi người trong nơi tập trung giảm còn một số lượng nhất định, đại ca của họ, còn gọi là thế lực cai trị nữa không? Cùng lắm cũng chỉ là đội trưởng của một chiến đội mà thôi, đợi đến khi ấy, họ muốn những gì họ còn thiếu, phải trả giá để có được, mời tham khảo hiệp sĩ độc hành.”

Khương Văn Đào cười cười nhìn Văn Vũ, lời của Khương Văn Đào khiến cậu như được tiếp xúc với một thế giới hoàn toàn mới.

Thế giời này là một thế giới dùng não giết người.

Dùng giao dịch, tiền tài, lợi dụng bản tính tham lam tư lợi của con người, trực tiếp làm phá hủy nền tảng của một thế lực.

Hơn nữa gươm chưa dính máu đã thắng.

“Vậy nếu thực sự có một thế lực rất mạnh, mạnh đến nỗi quân đội cũng phải kiêng dè thì sao?”

Văn Vũ chỉ là đơn thuần muốn xem thái độ của quân đội đối với những người hành động tự do như mình.

“Vậy thì là chuyện tốt.”

Khương Văn Đào khẳng định nói, hơn nữa vô cùng nghiêm túc.

“Cái quân đội chú ý là hiện thực. Quân đội cấp cao không bao giờ nghĩ rằng chỉ dựa vào mình là có thể kết thúc mạt thế, đặc biệt trong tình huống họ biết kẻ địch lớn nhất của con người còn chưa xuất hiện, có thể xuất hiện một thế lực hùng mạnh, không chỉ có thể giúp quân đội gánh chia sẻ gánh nặng, mà còn càng thêm một lớp bảo vệ cho sự sinh tồn của nhân loại.’’

“Quân đội, đặc biệt là lãnh đạo của chúng tôi hiện giờ, Lâm Hải Phong, góc độ nhìn nhận sự việc khác với chúng ta, tư lệnh Lâm sẽ đứng trên góc độ toàn nhân loại xem xét những vấn đề này.’’

“Thực ra tôi rất khâm phục tư lệnh Lâm, ông ấy có câu cửa miệng như này.’’

“Không có da thì lông mọc vào đâu.’’

“Khi toàn nhân loại chết hết rồi, tổng tư lệnh 5 quân khu lớn của Trung Quốc như ông ấy làm cho ai xem ?’’

Văn Vũ cẩn thận nghiền ngẫm câu nói “không có da thì lông mọc vào đâu’’, hồi lâu mới lắc đầu.

Nói về chủ đề toàn nhân loại, đối với Văn Vũ quá lớn, Văn Vũ chỉ muốn tồn tại được trong mạt thế mà thôi.

“Mà này, cậu thật không nghĩ đến việc vào quân đội sao ?’’

Khương Văn Đào lại dò hỏi Văn Vũ lần nữa.

“Đợi sau này có cơ hội, tôi sẽ đến quân đội xem xem, hiện tại thì thôi vậy.’’

Văn Vũ cười trả lời.

“Ừm, ước chừng không đến mấy ngày nữa quân đội có thể bắn hạ thành phố BJ, đợi có cơ hội, cậu có thể đến thành phố BJ tìm tôi, với tư cách là một người bạn.’’

Văn Vũ gật đầu.

“Mà sao anh biết những chuyện này ? truyện được dịch nhanh nhất tại truyen.yy Không phải anh làm chức lớn chứ ?’’

Khương Văn Đào nghe câu hỏi của Văn Vũ, chỉ cười không nói gì, ngược lại Hầu Tử phía sau lại chen mồm vào.

“Đội trưởng không đơn giản chỉ là lính cấp cao, đội trưởng ngày trước xuất thân từ đội đặc chủng bí mật nhất cả nước ta, thi hành nhiệm vụ thậm chí có cả lén lút, gián điệp. Những thứ này thân là siêu cấp binh vương còn đặc công hơn cả đặc công làm sao mà không hiểu được.’’

Văn Vũ im lặng một lúc, thế giới tinh anh, Văn Vũ đúng là không hiểu được.

……

“Đến đây, ăn chút gì đi.’’

Nhìn gần trăm chức nghiệp giả ngồi không gần nửa ngày, hầu hết mọi người đều đói bụng rồi.

Lúc ở doanh trại, tuy là đã uống một bát canh thịt, nhưng chia đều ra thì phần của mỗi người nhận được không nhiều.

Văn Vũ lấy thanh năng lượng giàu protein chia cho bốn người Khương Văn Đào.

“Đúng rồi, đạn của anh còn bao nhiêu ?’’

Văn Vũ hỏi Khương Văn Đào.

Hầu Tử nghe xong, trực tiếp cho Văn Vũ xem nhẫn không gian trên tay.

“Nhẫn không gian cấp E, kích thước 333, bên trong đều là đạn dược vũ khí, hỏa lực toàn khai có thể phá hủy nơi nhỏ bé này 100 lần. Trong tay đội trưởng và Đại Hùng còn có một phần đạn của tôi.’’

“Ừm, vậy thì tôi yên tâm rồi.’’

Nhẫn không gian giải quyết được vấn đề mang theo đạn dược siêu hỏa lực cầm tay của quân đội, cải thiện đáng kể tiềm lực chiến đấu của chức nghiệp này.

Từ phương diện này có thể nhìn thấy, không có chức nghiệp rác rưởi, chỉ có chức nghiệp giả rác rưởi.

Thanh năng lượng không có vị gì, lúc nhai thì có hơi giống vị da, Văn Vũ nghiêm túc nhìn William cách đó không xa, đang chỉ huy mọi người ném thi thể trên chiến trường sang một bên.

“Ê, kỵ sĩ, không ăn chút gì sao ?’’

Văn Vũ nửa đùa nửa thật hỏi.

“Vẫn chưa đói.’’

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play