Nói một câu đơn giản, Walch quay đầu trực tiếp đi vào thang máy bên trong tường thành.

Văn Vũ dẫn đầu đi theo.

m thanh của máy móc vang lên, bệ đá đưa nhóm người Văn Vũ ra khỏi tường thành.

“Bên này.”

Vẫy tay, Walch dẫn mọi người đi về phía trung tâm thánh thành Silver Moon.

……

Dưới sự dẫn dắt của Walch, toàn bộ thánh thành Silver Moon lần đầu tiên hiện ra trước mắt mọi người.

Những công trình kiến trúc san sát nhau tinh xảo hoa lệ, nhưng nếu nhìn kỹ hơn có thể thấy rằng các công trình này hầu như đều có chút hư hỏng và trầy xước.

Càng khiến người ta ngạc nhiên hơn là, kể cả thời gian bây giờ là buổi chiều nhưng trên phố vẫn không có người đi lại.

Cả thành phố, giống như một thành phố chết vậy.

“Cậu có phát hiện ra trừ người dẫn đường và Walch phía trước, chúng ta đến bây giờ vẫn chưa nhìn thấy người nào khác.”

m thanh của Khương Văn Đào vang lên bên cạnh Văn Vũ.

Văn Vũ gật đầu.

“Theo lý mà nói, kể cả tộc Silver Moon bị đánh cho thê thảm cỡ nào cũng không đến mức như này, xem ra không gian này chắc chắn là một ảo cảnh.”

“Hơn nữa, còn có một số chỗ kỳ lạ.”

Khương Văn Đào lại nói.

“Oh?”

Văn Vũ vểnh tai lên nghe.

“Nếu đã là ảo cảnh, theo lý thì đám quái vật mà chúng ta vừa giết không thể kiếm được điểm, cột đá trao đổi cũng không thể xuất hiện.”

“Mấy con quái đó chắc chắn là thật.” Văn Vũ khẳng định chắc nịch.

Khương Văn Đào cười: “Tôi cũng không nói là giả.”

“Ý của tôi là, trong ảo cảnh này , đám quái vật chúng ta trực tiếp tiếp xúc là thật, đó đều là quái vật người bảo vệ bảo địa giam giữ hoặc làm nô lệ, số lượng chắc chắn không nhiều.”

“Theo thông tin quân đội nhận được, bảo địa và quái vật là quan hệ thù địch, nếu mỗi một người bảo vệ bảo địa đều có quy mô lớn những con quái vật làm nô lệ thì cần gì phí tâm sức sắp xếp cái gì mà trình tự nhân tộc, tạo ra bảo địa làm gì chứ.”

“Trận đấu vừa nãy chỉ là một trò chơi để cường giả thêm mạnh, loại bỏ kẻ yếu mà thôi.”

“Lần này, sợ rằng chính là thử nghiệm thực sự rồi.”

“Xét về quy mô của thử nghiệm lần này, trận chiến tiếp theo không dễ dàng rồi.”

Văn Vũ gật đầu đồng ý.

……

“Đi theo tôi!”

Đi được khoảng một giờ, Walch dừng lại trước một ngôi nhà bình thường, vẫy tay với nhóm người Văn Vũ rồi bước vào trong.

Ngôi nhà không lớn, nhóm chức nghiệp giả gần 40 người bước vào lập tức trở nên chật chội.

“Cậu, cậu, còn có cậu và cậu, bốn người các cậu đi theo tôi. Những người khác đợi ở đây.”

Walch chỉ bốn người Văn Vũ, William, Sở Tử Lăng và Khương Văn Đào, trực tiếp đi vào căn phòng nhỏ bên cạnh.

Bốn người Văn Vũ nhìn nhau, theo Walch đi vào trong.

Bốn người được nêu tên đều trong danh sách.

Văn Vũ vừa bước vào phòng liền nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng ở trong.

Tóc trắng mắt xanh, giống như là một con yêu tinh từ trong phim bước ra vậy, cao gần 1m8, đôi chân dài thấp thoáng dưới tà vày liền màu trắng khiến người ta không khỏi nuốt nước bọt.

Tiếp theo Văn Vũ nhìn thấy tã quấn trong tay người phụ nữ.

Trong tã lót không ngừng truyền ra tiếng khóc.

Còn chưa kịp quan sát nhiều thêm, tầm nhìn của Văn Vũ đã bị cơ thể rắn chắc của Walch che mất.

“Pa!”

Một bàn tay lớn đập mạnh vào trán Văn Vũ, đối diện với sức mạnh áp đảo của Walch, Văn Vũ chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm.

“Tên lính! Nhìn đi đâu vậy? Đây chính là vương phi cao quý của tộc Silver moon chúng ta, nếu không phải tình hình quân sự khẩn cấp, cậu đến mặt của vương phi cũng không gặp được.”

“Chết tiệt!”

Văn Vũ hung dữ chửi rủa trong lòng.

Chịu cú tát này đúng là oan quá. Văn Vũ dám bảo đảm cậu tuyệt đối không nhìn trộm đôi chân dài của vương phi.

Nhìn thấy vẻ mặt méo mó của Văn Vũ, Sở Tử Lăng không nhịn được cười phá lên phía sau.

“Pa!”

Lại một âm thanh cái tát chói tai vang lên.

Đáng tiếc là Sở Tử Lăng không có thể chất cơ thể như Văn Vũ, lập tức ngồi bệt mông xuống đất, nửa ngày vẫn không hoàn hồn lại được.

“Được rồi, Walch, những người này là dũng sĩ cậu tìm đến à?”

m thanh trong veo vang lên, êm tai như tiếng của chim vàng anh, khiến trái tim Văn Vũ run lên. Ánh mắt không kìm được hướng lên người vương phi.

May là động tác nhỏ này của Văn Vũ không bị Walch phát hiện.

“Đúng vậy phu nhân.”

Walch nghe thấy tiếng của vương phi, lập tức quay người hành lễ, cung kính trả lời.

“Ừm, vậy thì phiền Walch giải thích hành động lần này, tôi xuống hầm đợi các dũng sĩ, đợi trời tối sẽ xuất phát.”

Vương phi gật đầu với bốn người Văn Vũ, trực tiếp đi về phía cánh cửa nhỏ đằng sau.

“Được rồi, mọi người!”

Vương Phi vừa rời khỏi, Walch lập tức khôi phục thần thái bá khí cao ngạo vốn có.

“Giới thiệu sơ qua một chút nhiệm vụ lần này.”

“Bắt đầu từ tình hình hiện tại của tộc Silver Moon trước.”

Vừa dứt lời, biểu cảm trên mặt Walch đột nhiên thay đổi, giống như một người máy, từ từ nói ra tình hình hiện tại.

Trong lòng Văn Vũ chợt lóe lên, đột nhiên hiểu ra, hiện tại không phải là Walch đang nói mà là người bảo vệ bảo địa đang nói.

“Thánh thành Silver Moon, kiên trì 27 năm trong ma tai, đến hiện tại đang đối diện với giai đoạn cuối cùng.”

“Tộc Silver Moon cuối cùng không đánh bại được ma tộc, chính là hôm qua, chiến trường tầng trước đã phân định thắng thua.”

“Trình tự số 1 tộc Silver Moon đã bị giết, số 2, số 3 một mình đối mặt với hơn 30 cổ ma cấp 10 cơ bản không có cơ hội chiến thắng.”

“Để bảo tồn ngọn lửa cuối cùng của tộc Silver Moon, các bạn đã được phó thác cho một sứ mệnh vinh quang.”

--

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play