“Bảo vệ vương phi và tứ hoàng tử trên quãng đường 10 ngày đi về phía đông.”

“Chủ nhân xã xây dựng một nơi trú ẩn ở đó.”

“Đây là nhiệm vụ thử nghiệm cuối cùng của các bạn lần này.”

Văn Vũ lập tức nuốt nước bọt.

“Đã hiểu rõ chưa?”

Lời vừa dứt, Walch lại trở về trạng thái của trưởng quản, hét lớn với nhóm người Văn Vũ.”

“Hiểu rồi.”

Mấy người vội vàng trả lời.

“Rất tốt, các cậu phụ trách nói cho nhóm người bên ngoài nhiệm vụ lần này, 3 tiếng sau, tôi sẽ dẫn mọi người đến nơi tập trung.”

Walch nói xong, trực tiếp bước ra ngoài, chỉ để lại bốn người Văn Vũ ngơ ngác nhìn nhau.

“HaHa, cái người bảo vệ này đúng là thẳng thắn, đây chính là nhiệm vụ cuối cùng của thử thách lần này. Lại còn cần ngươi nói, ông đây cũng có thể nhìn ra.”

Sở Tử Lăng vừa nhìn thấy Walch đi ra ngoài, lập tức gào lên.

Xem ra tên này vừa nãy vô duyên vô cớ ăn một cái tát nên rất tức giận.

“Tôi nghĩ tốt hơn là nên nói ra, để đỡ làm chúng ta phải đoán già đoán non.”

Văn Vũ mở miệng nói.

“Vậy các cậu đã có kế hoạch gì chưa?”

William hỏi mấy người còn lại.

Văn Vũ trực tiếp trả lời: “Còn có thể có kế hoạch gì, là một nhiệm vụ hộ tống, thần cản giết thần, phật cản giết phật, không giết được thì chết, có thể có kế hoạch gì nữa đây.”

William dường như đang nghiêm túc suy nghĩ ý kiến của Văn Vũ, dứt khoát gật đầu.

“Cậu nói rất đúng, vậy thì tôi ra ngoài sắp xếp những người còn lại.”

William nói xong liền bước ra khỏi phòng.

“Chúng ta cũng ra ngoài tìm một nơi để nghỉ ngơi thôi.”

Văn Vũ nói xong cũng đi ra ngoài.

“Đợi đã.”

Người lên tiếng là Sở Tử Lăng.

“Lần này, tôi muốn hợp tác với mọi người.”

Thấy Sở Tử Lăng có chút do dự mở miệng, Văn Vũ cười khẩy một tiếng.

“Cậu phải hiểu rằng, hiện tại vấn đề không phải ai đi theo ai, mà là tất cả chúng ta đều phải đi theo cái người được gọi là vương phi kia, cô ta đi, chúng ta mới được đi, cô ta dừng, chúng ta cũng phải dừng, tất cả mọi người đều phải cùng nhau.”

“Bây giờ đã biết ông đây là cây cột lớn chưa?”

Nói xong, không thèm để ý vẻ mặt ngại ngùng của Sở Tử Lăng, Văn Vũ trực tiếp đi ra khỏi phòng.

Bên ngoài, William đang giải thích nhiệm vụ lần này cho mọi người.

Thấy nhóm người Văn Vũ đi ra, Đại Hùng, Hầu Tử còn có Tôn Ngạo Thiên lại gần vị trí của Văn Vũ.

Phía sau, Khương Văn Đào đang giải thích chi tiết nhiệm vụ hộ tống lần này cho mấy người còn lại, còn Văn Vũ nhắm hờ mắt, cẩn thận nhớ lại lời ban nãy của người bảo vệ bảo địa.

“Chủ nhân đã xây dựng nơi trú ẩn sao? Nếu tất cả chuyện này đều là tình tiết mà thử nghiệm tạo ra thì còn dễ bàn hơn chút, nhưng giả dụ tất cả đều thực sự đã từng xảy ra, vậy thì người gọi là chủ nhân rốt cuộc trong mạt thế đóng vai trò gì?”

Những thứ này, Văn Vũ chưa từng trải qua ở thế giới trước, nhưng hiện tại, Văn Vũ càng ngày càng trải qua nhiều chuyện, thì cũng càng ngày càng mơ hồ về chân tướng của mạt thế trái đất.

“Trăng máu, cánh cổng ma giới, ma tộc, cột đá trao đổi, chủ nhân, người bảo vệ bảo địa……”

……

Khoảng thời gian 3 tiếng nhanh chóng trôi qua.

Khi Walch xuất hiện, mọi người kết thúc thảo luận, lần lượt đứng dậy.

“Đi theo tôi!”

Nói xong, Walch trực tiếp đi ra ngoài.

Nhóm người Văn Vũ theo sát sau.

Đi theo Walch qua một con ngõ ngoằn nghèo, không lâu sau đến trước một ngôi nhà đổ nát.

Walch trực tiếp bước vào, sau đó dừng lại trước một chỗ giống như nhà kho.

“Mọi người vào trong đi, vương phi và tứ hoàng tử đang ở trong, sau khi ra khỏi thành bảo vệ tốt vương phi và tứ hoàng tử.”

Giọng điệu Walch thay đổi.

“Hi vọng mọi người có thể sống sót.”

“Hy vọng mọi người có thể sống sót!”

Trong giọng nói của Walch lộ ra cảm giác vắng vẻ, khiến Văn Vũ hơi bối rối, thậm chí có lần không phân biệt được đây là nhân vật ảo hay có tồn tại thật.

Khi Walch dần đi xa, truyện được dịch nhanh nhất tại truyen.yy Văn Vũ dẫn đầu và bước vào nhà kho trước.

Nói là nhà kho, theo tính của Văn Vũ, thật ra nơi này nên là lối thoát hiểm bí mật.

Hang quanh co không biết dẫn đến đâu, 2 bên hang đều có đèn chiếu sáng khiến đường hầm không hề có cảm giác tối tăm.

Tính thông gió của đường hầm rất tốt, Văn Vũ và những người khác tiếp tục đi sâu vào, hoàn toàn không có cảm giác khó chịu.

Chưa tới 5 phút, Văn Vũ đã thấy bóng dáng mảnh mai trong bộ đồ trắng từ phía xa.

Đối tượng hộ tống lần này – vương phi và tứ hoàng tử!

“Walch đã rời khỏi rồi ư?”

Vương phi nhìn thấy đám người của Văn Vũ và nói thẳng.

Văn Vũ gật đầu.

“Niềm hy vọng của tộc Silver Moon, cứ giao phó cho các vị dũng sĩ!”

Vương phi nở nụ cười tươi với đám người của Văn Vũ, làm cho cậu một phen thất thần.

Điều may mắn là, chức nghiệp giả trong nhóm có thể sống được tới giờ, không có não tàn, cũng không ai nảy sinh tà niệm gì cả.

Dù gì bây giờ mọi người đều biết, người phụ nữ nhìn có vẻ yếu đuối này và đứa trẻ còn trong tã lót này lại là vận mệnh của tất cả mọi người!

“Mọi chuyện đều nghe theo sự sắp xếp của vương phi!”

Văn Vũ học cách hành lễ theo quân đội từ Walch với vương phi.

Vương phi gật đầu, dẫn mọi người đến trước đường hầm.

Khi ánh đèn ở lối ra ngày càng sáng, chẳng mấy chốc, mọi người đã bước ra khỏi đường hầm.

Lối ra của đường hầm ở chân một ngọn núi lớn!

3 mặt của thánh thành Silver Moon được bao quanh bởi các bức tường, duy chỉ có ngọn núi này là tuyến phòng thủ tự nhiên.

“Hướng Đông, theo chân của chức nghiệp giả cấp 2, chắc là lộ trình 10 ngày, chính là đích đến của chúng ta.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play