“Chết rồi?”

Nhìn thấy Văn Vũ một mình đi về phía này, Khương Văn Đào nặng nề mở mắt ra, hỏi Văn Vũ.

“Ừ, chết rồi.”

Mặc dù không biết Khương Văn Đào hỏi ai, nhưng chuyện này đã không còn quan trọng nữa.

“Ừ.”

Khương Văn Đào đáp lại một tiếng, trong lời nói cũng không có quá nhiều tình cảm. Có thể đối với những quân nhân chuyên nghiệp này, nhất là những tinh anh thường xuyên ra ngoài chấp hành nhiệm vụ mà nói thì cái chết cũng là chuyện bình thường.

Văn Vũ lúc này mới quay đầu lại xem xét vết thương của Khương Văn Đào.

Hai chân đã không còn, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến tính mạng.

Dưới sức mạnh của các bắp thịt cường tráng, lượng máu cũng mất ít hơn so với người bình thường.

Các vết thương còn lại không tính là nghiêm trọng, ngoại trừ hai tay bị vẹo.

Đây là vết thương do Cổ Ma ném bay Khương Văn Đào gây ra.

Hai tay bị vẹo khiến Khương Văn Đào không có cách nào lấy thuốc trị liệu trong nhẫn không gian.

Văn Vũ nhanh chóng lấy một bình thuốc trị liệu trong nhẫn không gian của Đại Hùng đổ vào miệng Khương Văn Đào.

Chưa đến một phút, hai tay Khương Văn Đào đã có thể thực hiện những động tác đơn giản.

Khương Văn Đào mở nhẫn không gian của mình, lấy ra một bình trị liệu, uống vào.

Sau khi thuốc có hiệu lực, hai chân Khương Văn Đào cũng từ từ mọc ra.

“Đây là nhẫn không gian của Đại Hùng, trả lại cho anh. Cho tôi ít thuốc trị liệu, tôi đi xem những người khác.”

Khương Văn Đào cầm chiếc nhẫn của Đại Hùng trong tay, đeo vào tay trái của mình, sau đó lấy năm bình thuốc trị liệu đưa cho Văn Vũ.

Văn Vũ nhận thuốc, đi thẳng đến phía William.

William nằm im không nhúc nhích, mãi đến khi Văn Vũ đến gần mới phát hiện thương tích của William quá thê thảm!

Phía trước bị ma khí bạo phát của Cổ Ma bắn trúng, cả người đều nổ be bét máu. Nếu không trải qua trận chiến này, Văn Vũ nhất định sẽ không cho rằng người đang nằm trên mặt đất là kị sĩ tiêu sái anh tuấn kia.

Văn Vũ bước lại gần, đặt tay lên cổ William, những sự rung động từ từ truyền đến.

William vẫn chưa chết.

Dưới tác dụng của thuốc trị liệu, chỉ cần chưa chết thì sẽ cứu được.

Văn Vũ mở một bình thuốc, khó khăn lắm mới từ trên gương mặt be bét máu thịt tìm được vị trí miệng của William.

Dùng sức há miệng anh ta ra, một dòng máu tươi trực tiếp trào ra ngoài.

Văn Vũ đổ một bình thuốc vào miệng William, hơi do dự một chút rồi lại đổ thêm một bình nữa.

Thuốc trị liệu nhanh chóng có tác dụng, William nằm trên mặt đất thoáng co giật.

“A, hô...”

Một âm thanh phát ra từ miệng William, anh ta đã dần khôi phục ý thức.

“Cảm ơn.”

Giọng nói mơ hồ vang lên, tiện thể phun ra một ngụm máu đen.

“Ừ.”

Văn Vũ đặt một bình thuốc trị liệu bên cạnh William, sau đó quay đầu đi về phía Sở Tử Lăng cách đó không xa.

...

Văn Vũ ngồi trên cát, châm một điếu thuốc.

Sở Tử Lăng ở bên cạnh, bên hông phát ra từng tiếng “Cót két”.

Đây là vết thương ở xương, sau khi dùng thuốc trị liệu thì đang lành lại.

“Hút không?”

Văn Vũ đưa thuốc cho Sở Tử Lăng.

“Châm giúp tôi.”

Vết thương ở cột sống khiến Sở Tử Lăng tê liệt toàn thân, hai tay cũng không điều khiển được.

Nhét thuốc vào miệng Sở Tử Lăng, Văn Vũ lại châm thêm điếu nữa.

“Phù.”

Sở Tử Lăng phun ra một làn khói, quay lại hỏi Văn Vũ.

“Vừa nãy là?”

Phương hướng mà Sở Tử Lăng ngã xuống là phía sau Cổ Ma, thế nên anh ta không nhìn thấy cảnh Đại Hùng tự nổ tung.

“Đại Hùng chết rồi, trước khi chết còn có thể làm trọng thương Cổ Ma, sau đó Cổ Ma đã bị tôi giết.”

“Đúng là một hảo hán.”

Sở Tử Lăng nghiêm túc nói, vẻ mặt cũng đầy kính nể.

“Không những là một hảo hán mà còn là một quân nhân ưu tú.”

Người nói là Khương Văn Đào đang bước tới.

“Chúng ta mau lên đường thôi, truyện được dịch nhanh nhất tại truyen.yy tôi sợ bên phía vương phi Fina sẽ xảy ra chuyện.

Khương Văn Đào nói với văn Vũ.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hai chân của Khương Văn Đào đã mọc ra, xem ra anh ta đã uống không ít thuốc trị liệu.

“Đi thôi.”

Văn Vũ nhanh chóng dập tắt điếu thuốc, khiêng Sở Tử Lăng lên vai.

“Anh cõng William, chúng ta đi.”

Văn Vũ đi được hai bước thì quay đầu nói với Khương Văn Đào.

“Vừa rồi bọn họ đi về hướng nào?”

Cũng không thể trách Văn Vũ hồ đồ.

Xung quanh toàn là cát, trải qua chiến đấu kịch liệt thì Văn Vũ đã hoàn toàn mất phương hướng.

Khương Văn Đào lấy trong nhẫn không gian ra một đồ vật giống như điện thoại, vừa ấn vừa trả lời Văn Vũ.

“Trên người Hầu Tử có thiết bị theo dõi, tôi có thể tìm được, đi theo tôi.”

Nói xong thì Khương Văn Đào nhanh chân bước đến bên cạnh William, một tay nâng anh ta lên, sau đó đi về phía Đông.

...

Dưới trời đầy cát, đoàn người chậm rãi đi về phía Đông.

Đó là vương phi Fina và những người khác.

“Anh Hầu Tử, anh nói anh Văn Vũ và những người khác...”

Người nói chuyện là Tôn Ngạo Thiên, cậu ta do dự nửa ngày cũng không dám nói nốt nửa câu còn lại.

Cũng không thể trách Tôn Ngạo Thiên được, dù sao thì chỉ cần nhìn thấy mấy ma vật có dáng vẻ dữ tợn như thế cũng đủ khiến những đứa nhóc như Tôn Ngạo Thiên sợ hãi.

Hầu Tử hơi nhướn mày, lên tiếng.

“Đừng nghĩ những chuyện khác, cẩn thận ở yên vị trí của mình, bảo vệ sự an toàn cho vương phi Fina!”

Trong trường hợp không có cường giả cấp ba ở đây, nhiệm vụ chỉ huy sẽ rơi lên đầu Hầu Tử.

“Ồ.”

Tôn Ngạo Thiên đáp một tiếng, trực tiếp đi tới phía sau vương phi Fina.

Vị trí này Hầu Tử đặc biệt sắp xếp cho Tôn Ngạo Thiên, cũng là để chăm sóc tên nhóc này.

“Dừng lại, phía trước có nguy hiểm, chuẩn bị chiến đấu!”

Basson đi đằng trước đột nhiên lên tiếng, sau đó nhanh chóng giơ thanh đao trong tay lên.

Qua màn thể hiện vừa rồi, mọi người không ai nghi ngờ năng lực phán đoán của Basson nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play