“Ở trong mắt anh, tiện tay cũng có thể giết ma vật cấp ba, nhưng đối với chúng tôi mà nói, chính là tử thần.”
“Tôi cũng không muốn đi về phía trước nữa, không phải tôi yếu đuối, mà là tôi căn bản không tìm thấy ý nghĩa của việc tiến lên nữa!”
“Thật sự không có ý nghĩa, buông tha cho chúng tôi đi! Cầu xin anh đấy!”
Văn Vũ nhìn xung quanh.
Toàn bộ chức nghiệp giả cấp 2 đều im lặng.
“ Ha ha, cũng đúng, cũng đúng thôi!”
Văn Vũ quay đầu lại, cố gắng che giấu sự tức giận trong mắt cậu.
Cùng với sự tức giận dần tan biến, thì ngay sau đó, là một cảm giác bất lực sâu sắc.
Bọn họ, nói vô cùng đúng.
Sự thật, ở đây có vài người, đến tư cách làm bia đỡ cũng không có, đem bọn họ theo, hoàn toàn không có ý nghĩa gì!
“ Còn ai có suy nghĩ như vậy không?”
Giọng nói lạnh lùng và thờ ơ của Văn Vũ vang trong động.
Sau đó, một cánh tay rồi lại một cánh tay, giơ lên.
Có tổng cộng 12 cánh tay giơ lên!
Ở đây trừ Hầu Tử và Tôn Thụy Tinh ra, toàn bộ đều là chức nghiệp giả cấp 2!
Sự tham lam trong tay Văn Vũ dần dần trở nên lớn hơn, đồng thời, cũng phát ra một cỗ sát khí!
Nhưng mà, nhìn Văn Vũ, là 12 đôi mắt đầy sự quyết đoán.
“ Các anh không sợ chết sao? Cho dù không sợ chết? Các anh cũng sợ ma vật! Không sợ tôi?”
Văn Vũ hét lên với tất cả mọi người.
“ Sợ, chúng tôi sợ chết, bởi vì sợ chết, mới chủ động giơ tay lên!”
Trả lời Văn Vũ , lại là Tôn Ngạo Thiên!
“ Anh Văn Vũ, chúng tôi tất nhiên sợ anh giết chúng tôi, nhưng, chúng tôi càng sợ sự tuyệt vọng hơn! Mỗi một lần, anh nói ra, chúng tôi đều biết, lại có người chết, là ai? Nhất định không phải mấy chức nghiệp giả cấp 3 bọn anh! Các anh có thuốc trị liệu, các anh có thực lực, nhưng, chúng tôi thì có gì?”
“ Chúng tôi không có gì cả, chỉ có thể chờ đợi cái chết đến gần!”
“ Mỗi lần xuất phát, chúng tôi đều nghĩ, lần này, lại chết mấy người, ai sẽ chết.”
“ Anh Văn Vũ, anh có hiểu cảm giác đó không? Chúng tôi có thể sống tiếp, dựa vào cái gì để sống được? Lẽ nào là may nắm, bởi vì ma vật không có xông đến chỗ chúng tôi, nên chúng tôi mới sống được đến bây giờ!”
“ Cái loại cảm giác đó, giống như có người cầm súng dí vào đầu chúng tôi vậy, chúng tôi không biết trong súng có đạn hay không! Chỉ nghe một tiếng cạch, cạch trong súng, mỗi một lần, chúng tôi đều run rẩy!”
“ Cái chết không đáng sợ, đợi cái chết đến, mới đáng sợ.”
“ Xin lỗi, dúng khí của chúng tôi, đã không còn nữa rồi….”
Nhìn ánh mắt đầm đìa nước mắt và đầy tuyệt vọng của Tôn Ngạo Thiên, Văn Vũ đột nhiên cảm thấy chẳng có hứng thú gì.
Tầng lớp không giống nhau, suy nghĩ cũng sẽ khác nhau.
Bản thân đã nghĩ, làm sao để hoàn thành nhiệm vụ, còn mấy chức nghiệp giả cấp 2 này, chỉ có nghĩ, làm sao để sống tiếp được!
Thế giới, đối với kẻ yếu, sẽ càng tàn khốc hơn thôi.
“ Thôi đi, bỏ đi.”
Tần Vũ thở dài thu lại móng vuốt.
Quay đầu nói với Khương Văn Đào.
“ Để lại cho họ ít đồ ăn.”
Lời vừa nói xong, Văn Vũ đi vào một góc, yên lặng nghỉ ngơi.
“ Cảm ơn….”
Những tiếng cảm ơn lần lượt vang lên.
Bọn họ, chọn sinh mạng của bản thân, tất cả đè lên người Văn Vũ và những người khác.
Đây là nỗi niềm của kẻ yếu!
Đến cả khả năng không chế vận mệnh của bản thân cũng không có, chỉ có thể bị động chấp nhận kết quả.
Nhưng, Văn Vũ, trong ánh mắt cảu sinh vật mạnh mẽ hơn, không phải là kẻ yếu?
…….
Màn đêm buông xuống.
Trong bóng đêm yên tĩnh, một vài người lẻ loi đi bộ trên nền cát vàng.
Văn Vũ, Khương Văn Đào, Sở Tử Lăng, William, Hầu Tử, Tôn Thụy Tinh!
Thêm cả Tứ hoàng tử trong tay của William!
7 người.
Đây là đội hộ tống duy nhất còn lại!
Số lượng người giảm còn ít, không có nghĩa là ghánh nặng giảm đi.
Sự thật là, chỉ cần bế Tứ hoàng tử, thì ghánh nặng không giảm đi chút nào.
Tốc độ của mọi người, đều khống chế trong phạm vi chịu đựng được của Tứ hoàng tử.
Mặc dù chậm, nhưng chắc chắn!
Vừa rồi mới trải qua việc dày vò của các chức nghiệp giả, bây giờ không khí xung quanh mấy người họ, cứ có chút gì đó nặng nề.
“ Cảm ơn, anh làm rất tốt!Anh không hề chĩa dao vào những kẻ yếu.”
Người noí là William!
Văn Vũ chỉ cười một tiếng.
“Không phải là vì phẩm cách gì cả, chỉ là vì, giết đi những con côn trùng đáng thương như họ, tôi sợ bẩn tay mình mà thôi!”
Trả lời lại Văn Vũ là giọng đầy khẳng định của William.
“ Không phải đâu, anh biết là vì cái gì, anh không phải là người tốt, nhưng, anh vẫn là một con người!”
Văn Vũ im lặng.
Sự thật là, ngay cả Văn Vũ, cũng phải thừa nhận, đối diện với những đôi mắt tuyệt vọng đó, trong lòng Văn Vũ, cũng phải run lên!
Bọn họ nói đúng, với những ma vật mà bọn họ có thể bị bóp nghẹt đến chết, đối với bọn họ mà nói, hoàn toàn không tồn tại cơ hội thắng!
Nếu đã như vậy, bọn họ còn miễn cưỡng đi tiếp làm gì, rốt cuộc là vì cái gì?
Đưa theo bọn họ theo không nâng cao được năng lực chiến đấu của đội, mà còn khiến cho một số người mất mạng!
Đối với Văn Vũ mà nói, không có ý nghĩa gì!
Văn Vũ có thể biến họ thành bia đỡ đạn, nhưng bọn họ, sẽ không để bản thân biến thành bia đỡ đạn!
Ai cũng ích kỷ, suy nghĩ của mỗi người cũng không giống nhau!
---