Bước vào tháng hai, mưa xuân bắt đầu rơi tí tách, có lúc lại nắng to, chồi non trên cây và dưới đất giống như được ăn dịch dinh dưỡng mà Khoa Khoa nói, thi nhau đâm chồi, tiểu Tiền thị bắt đầu mang theo đám nhỏ ra ngoài hái rau dại, tối nào trong nhà cũng có rau dại tươi để ăn.
Có thể lên núi chạy, đám Đại Đầu đều rất hưng phấn, Mãn Bảo cũng rất hưng phấn.
Bởi vì dưới đất mọc ra rất nhiều rau dại, cho nên có rất nhiều loài đều được Khoa Khoa xác định là thực vật bị tuyệt chủng hoặc đang kề bên bờ tuyệt chủng.
Trước kia, bởi vì Mãn Bảo gần như không tham gia loại hoạt động này, lúc bé nhìn thấy rau dại thì nó đã biến thành món ăn, cho nên Khoa Khoa cũng không lưu ý.
Năm nay bởi vì Mãn Bảo đi học, không những có thể chạy tới chạy lui bên ngoài, còn có thể ra đồng xuống ruộng, vì thế Khoa Khoa được dịp rà quét không ngừng, đây là loài thực vật đã bị diệt sạch trong lịch sử, kia là loài thực vật đang cận kề nguy hiểm, hay loài nào đó chỉ còn mấy cây...
Rau dại, dường như ở thời đại này trông vô cùng ương ngạnh, nhưng ở cái thời đại kia của Khoa Khoa, trên cơ bản đều đã bị diệt sạch.
Vì thế Mãn Bảo cũng gia nhập vào hàng ngũ đào rau dại, ngày nào tan học cũng cầm một cây trúc đầu nhọn đi ra ngoài, người khác hái rau dại thì chỉ ngắt ngọn non, còn bé thì lại đào cả gốc rễ người ta lên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play