Ba giờ sáng, tiếng chìa khóa tra vào ổ vang lên.

Cửa phòng ngủ vốn đã khóa trái, bị đẩy ra từ từ.

Tiếng bước chân từ xa đến gần, cuối cùng dừng lại bên giường tôi.

Không khí yên lặng vài giây, dường như người đó đang quan sát xem tôi đã tỉnh hay chưa.

Tôi không hề nhúc nhích, giả vờ như vẫn còn đang chìm trong giấc mộng.

Cuối cùng, bóng người đó chậm rãi kéo chăn của tôi lên, rồi nằm xuống bên cạnh.

Trên người người đó thoang thoảng mùi hương quýt nhàn nhạt, đó là mùi của loại sữa tắm trong phòng tắm nhà tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu, cất tiếng: “Cậu lấy chìa khóa phòng tôi ở đâu ra?”

Từ bên gối truyền đến một tiếng cười khẽ: “Đây là nhà của tôi mà, dĩ nhiên là tôi có chìa khóa tất cả các phòng.”

Tôi chỉ muốn chửi thề.

Một cánh tay thon dài vươn ra, kéo tôi vào lòng, giọng nói vô cùng uể oải: “Dì à, tôi buồn ngủ quá, đợi khi nào tôi tỉnh ngủ rồi dì hãy mắng, được không?”

Cậu ta tên là Mạc Hòe, là con trai ruột của chồng tôi.

Bảy năm trước, tôi hai mươi tám tuổi, kết hôn với tổng tài Mạc Trầm bốn mươi tuổi của tập đoàn Mạc Thị.

Mạc Trầm góa vợ khi còn trẻ, có một cậu con trai mười hai tuổi.

Ai cũng nói, tôi nhất định là lấy anh ấy vì tiền.

Đúng là vậy.

Dù tôi thực sự không muốn làm mẹ kế cho một thằng nhóc ranh, nhưng may mắn là, cha của nó rất nhiều tiền.

Vì tiền, chịu đựng một chút cũng chẳng sao.

Sau khi kết hôn không bao lâu, một người bạn học cũ của tôi xông đến trước mặt Mạc Trầm, vạch trần từng li từng tí bộ mặt thật của tôi, còn đưa ra vô số bằng chứng.

“ Mạc tiên sinh, Doãn Vọng Thư trước kia ở trường chính là một nữ lưu manh không hề biết kiềm chế, cả thể xác lẫn tâm hồn đều đã sớm nhơ nhuốc! Mấy năm nay cô ta cặp kè với không biết bao nhiêu ông chủ lớn, nhưng đều không leo lên được vị trí nào, bị người ta chơi chán rồi vứt bỏ! Chỉ có ngài Mạc đây lòng dạ từ bi, mới rước thứ rác rưởi này về nhà. Cô ta ngay từ đầu đã cố ý tiếp cận ngài vì tiền, ngài tuyệt đối đừng để con đàn bà lòng dạ rắn rết đáng sợ này lừa gạt!” Người bạn học cũ nói với vẻ đầy chính nghĩa.

Bằng chứng mà anh ta mang đến ghi lại tỉ mỉ đủ loại bộ mặt đáng ghê tởm của tôi, khiến tôi chẳng còn đường nào chối cãi.

Thế là tôi tháo nhẫn cưới, đưa cho Mạc Trầm: “Mạc tiên sinh, anh định ngày nào đi làm thủ tục ly hôn? Tôi lúc nào cũng rảnh.”

Mạc Trầm nhận lấy chiếc nhẫn cưới, rồi nhẹ nhàng đeo lại vào ngón áp út của tôi: “Vọng Thư, chẳng lẽ em nghĩ những chuyện mà ngay cả người ngoài cũng điều tra ra được, anh lại không biết hay sao?”

Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của người bạn học cũ, Mạc Trầm đan mười ngón tay vào tay tôi, cúi xuống hôn tôi: “Thích tiền không phải là khuyết điểm. Vừa hay, anh có rất nhiều tiền, em muốn tiêu thế nào thì cứ tiêu. Còn nữa, nhớ đổi cách xưng hô, gọi anh là chồng.”

Khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhận ra, người cha này của thằng bé, hình như cũng rất đẹp trai.

Với tính cách có thù tất báo của tôi, đáng lẽ tôi nên hung hăng trả thù người bạn học cũ thích xen vào chuyện người khác kia, nhưng tiếc thay, cuộc sống hôn nhân của tôi quá đỗi hạnh phúc, hạnh phúc đến mức dù có bị người ta mắng thẳng vào mặt là đồ phóng đãng, tôi cũng chỉ muốn mỉm cười đưa cho đối phương một phong bao lì xì.

Giống như trong tất cả các bộ phim tình cảm cẩu huyết, tôi dần dần chìm đắm trong sự dịu dàng của Mạc Trầm.

Khi còn nhỏ nhà tôi rất nghèo, đến việc ốm đau cũng là một thứ xa xỉ, bởi vì phải tốn tiền mua thuốc.

Cảm lạnh thông thường thì không sao, chảy nước mũi vài ngày rồi cũng tự khỏi, nhưng nếu phát sốt, cha mẹ sẽ mắng tôi là đồ ăn hại tốn tiền, mãi cho đến khi tôi sốt cao đến ngất đi, họ mới chịu bỏ tiền ra mua thuốc.

Người ốm rõ ràng là tôi, thế mà người cảm thấy chột dạ, lo lắng, như thể mình đã làm gì sai trái, áy náy, cũng lại là tôi.

Sau khi kết hôn với Mạc Trầm, mỗi lần tôi ốm, anh đều ôm tôi vào lòng, kiên nhẫn đút từng thìa thuốc cho tôi, giống như đang dỗ một đứa trẻ, dịu dàng vỗ về: “Vọng Thư ngoan, chồng sẽ luôn ở bên em.”

Tôi giả vờ chê thuốc đắng, nhíu mày không chịu uống, anh ấy sẽ ghé sát lại hôn lên môi tôi, cười khẽ: “Như vậy có ngọt hơn chút nào không?”

Sến súa.

Cũ rích.

Chiêu trò của đàn ông đứng tuổi.

Nhưng oái oăm thay, tôi lại cực kỳ thích những chiêu trò ấy.

Một năm sau, tôi mang thai.

Có lẽ do hormone thay đổi, có lẽ do nội tâm vốn yếu đuối, tôi lập tức trở nên hoảng loạn, sợ hãi sự vất vả khi mang thai, sợ hãi cơn đau khi sinh nở, sợ hãi vóc dáng thay đổi, sợ hãi bản thân không thể trở thành một người mẹ tốt, cứ thế đêm này qua đêm khác không ngừng rơi nước mắt.

Dù Mạc Trầm vô cùng mong đợi đứa bé, nhưng anh ấy vẫn lau nước mắt cho tôi, nghiêm túc nói: “Vọng Thư, nếu em thật sự không muốn sinh, vậy chúng ta không sinh nữa. Anh sẽ mời bác sĩ giỏi nhất làm thủ thuật cho em, đảm bảo không để lại bất kỳ di chứng nào. Nếu em mãi mãi không muốn sinh, vậy anh sẽ đi thắt ống dẫn tinh, có được không?”

Tôi ôm chầm lấy anh, khóc càng lúc càng lớn: “Em muốn sinh! Đương nhiên là em muốn sinh! Chồng ơi, em nhất định phải sinh đứa con của chúng ta!”

Chồng tôi, Mạc Trầm, là người đàn ông tốt nhất trên đời này.

Tốt đến nỗi, mỗi khi nguy hiểm ập đến, anh ấy luôn là người đầu tiên đứng ra che chở cho tôi.

Khi tôi mang thai được sáu tháng, trên đường đến bệnh viện khám thai, một chiếc xe tải mất lái đột ngột đâm vào xe chúng tôi. Mạc Trầm đã nhanh chóng lao về phía tôi, hứng trọn cú va chạm chí mạng ấy, rồi qua đời ngay tại chỗ.

Anh ấy thậm chí không kịp trăng trối một lời, cơ thể bị thanh sắt đâm xuyên, máu tươi từ vết thương không ngừng tuôn chảy, nhỏ xuống người tôi.

Mạc Trầm, chồng tôi, niềm hy vọng duy nhất của tôi, người đàn ông yêu tôi nhất trên đời, cứ thế chết ngay trước mắt tôi.

Tôi run rẩy cúi xuống, thấy máu đang từ từ chảy ra giữa hai chân mình.

Nếu ông trời có thật, thì chắc chắn ngài ấy không hề có chút lòng trắc ẩn nào.

Ông trời không chỉ cướp đi Mạc Trầm, mà ngay cả đứa con của anh ấy, cũng không chịu để lại cho tôi.

Đó là một bé trai đã thành hình, ngay trước khi ra khỏi nhà, Mạc Trầm còn áp tai vào bụng tôi, cười nói rằng con đang cựa quậy chào cha nó.

Sau đó, không biết bao nhiêu đêm ngày, trong đầu tôi cứ lặp đi lặp lại những câu hỏi này ——

Tại sao chúng tôi lại cố tình chọn ngày đó để đến bệnh viện?

Tại sao chúng tôi lại cố tình đi qua ngã tư đó?

Tại sao, lại cố tình là tôi và Mạc Trầm?

Chẳng có tại sao cả, chỉ đơn thuần là sự trùng hợp mà thôi.

Hoặc cũng có thể nói một cách khác, đó chính là, số mệnh.

Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ thường mắng tôi là đứa có số phận hẩm hiu. Tôi càng không tin, hạ quyết tâm phải sống hạnh phúc hơn bất kỳ ai, để chứng minh rằng số mệnh của mình thực sự rất tốt.

Vào khoảnh khắc Mạc Trầm qua đời, cuối cùng, tôi đã tin vào số mệnh.

Đây là số mệnh của tôi.

Tôi hoàn toàn, chấp nhận thua cuộc.

Tôi mơ màng ở bệnh viện, mơ màng lo liệu tang lễ, mơ màng đón nhận lời an ủi của bạn bè.

Sau khi giao công ty của Mạc Trầm cho người thuộc hạ mà anh ấy tin tưởng nhất, sắp xếp ổn thỏa mọi việc, cuối cùng khi có được chút thời gian riêng, tôi lấy ra một con dao gấp, không chút do dự mà rạch xuống cổ tay mình.

Hạnh phúc, là một thứ thật đáng sợ.

Khi chưa từng có được nó, người ta cảm thấy không có cũng chẳng sao cả, nhưng một khi đã có được rồi lại đánh mất, thì trong khoảnh khắc, mọi hy vọng đều bị tước đoạt.

Tôi, người từng dùng hết sức lực để vươn lên vì tiền, giờ đây nghiễm nhiên thừa kế một gia tài kếch xù, lại chẳng thể nào vui lên được.

Con người một khi đã mất đi khả năng cảm nhận niềm vui, linh hồn sẽ nhanh chóng khô héo, tàn lụi, tê liệt rồi mục nát.

Điều duy nhất khiến tôi cảm nhận được trái tim mình còn đập, chính là khoảnh khắc lưỡi dao sắc lẹm cứa vào da thịt.

Ngay khi tôi còn đang chê vết cắt chưa đủ sâu, định bụng rạch thêm một nhát nữa, thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy tung ra, một thiếu niên gầy gò, trắng xanh, u tối xuất hiện trước mặt tôi.

Hai chúng tôi trân trối nhìn nhau, giằng co một lúc lâu.

Thiếu niên lạnh nhạt liếc nhìn cổ tay đang đầm đìa máu của tôi, rồi cất tiếng: “Dì ơi, tôi đói.”

Cậu ta, chính là Mạc Hòe.

Lần đầu tiên tôi gặp Mạc Hòe, là trong hôn lễ của tôi với cha cậu.

Hôm đó, tôi bận tối mắt tối mũi để tiếp đón đủ loại khách khứa, đứng đến mỏi nhừ cả chân. Mãi mới tranh thủ được vài phút rảnh rỗi, định lẻn vào nhà vệ sinh nghỉ một lát, thì thấy Mạc Hòe đang dựa người vào cửa, ngón tay kẹp một điếu thuốc, lười nhác phả khói.

Tôi chưa từng gặp một thiếu niên nào như vậy, còn nhỏ tuổi mà răng đã trắng, mắt đã sáng, ngũ quan như được điêu khắc tỉ mỉ, mang một vẻ đẹp đến nao lòng, rõ ràng là di truyền từ người mẹ quá cố. Gương mặt phảng phất nét của Mạc Trầm, nhưng lại có thêm vài phần u ám và mong manh, toát lên vẻ xa cách người sống chớ lại gần. Làn da cậu ta trắng một cách lạ thường, ẩn hiện trong làn khói thuốc lượn lờ, trông như không phải người thật.

Dù tôi cũng có nhan sắc không tệ, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Mạc Hòe, tôi vẫn không khỏi kinh ngạc, bất giác tự nghi vấn: Mình, liệu có thể so sánh được với người vợ trước của Mạc Trầm không?

Mạc Trầm thường xuyên nhắc đến đứa con trai này, khen cậu bé hiểu chuyện, ngoan ngoãn và thông minh.

Vậy mà giờ đây, cậu con trai ngoan mới mười hai tuổi ấy lại đang hút thuốc.

Tôi theo bản năng lấy ra uy nghiêm của một người mẹ kế: “Cậu còn nhỏ tuổi thế này, hút thuốc có phải là hơi sớm không?”

Nhìn dáng vẻ thành thục của cậu ta, có lẽ đây không phải là lần đầu tiên.

Mạc Hòe chẳng chút gợn sóng liếc tôi một cái: “Sao nào, dì định đi mách ba tôi à?”

“Vậy thì không.” Tôi đưa tay giật lấy điếu thuốc giữa những ngón tay cậu ta, “Nhưng mà, nửa điếu còn lại này, là của tôi.”

Tôi vén chiếc khăn voan vướng víu trên đầu lên, đưa điếu thuốc lên miệng, khoan khoái rít một hơi thật sâu.

Mạc Hòe khẽ nhíu mày: “Ba tôi có biết cô dâu mới của ông ấy cũng hút thuốc không?”

Tôi lắc đầu: “Tôi ấy à, trước mặt ông ấy là một bông hoa trắng nhỏ bé yếu đuối, chỉ cần ngửi thấy mùi thuốc lá là đã buồn nôn rồi.”

Đáy mắt Mạc Hòe cuối cùng cũng có chút dao động, cậu ta dùng ánh mắt dò xét nhìn tôi từ trên xuống dưới.

Tôi cười với cậu ta: “Sao nào, cậu định đi mách chồng tôi à?”

Mạc Hòe lạnh lùng quay mặt đi: “Nhàm chán.”

“Sau này mong được chỉ bảo nhiều hơn nhé, bạn nhỏ Mạc Hòe.” Tôi tỏ vẻ thân thiện với cậu ta.

“Dì yên tâm, ngày mai tôi sẽ đến trường nội trú, sẽ không ở nhà làm bóng đèn đâu.” Mạc Hòe nói với vẻ mặt lạnh nhạt, rồi cũng không ngoảnh đầu lại mà bỏ đi.

Đó là lần đầu tiên cậu ta gọi tôi là “dì”.

Và trong rất nhiều năm sau đó, cậu ta vẫn luôn gọi tôi như thế.

Kể từ hôm đó, tôi chính thức trở thành mẹ kế của một đứa trẻ.

Tôi không biết nhiều về người vợ trước của Mạc Trầm, chỉ biết cô ấy qua đời vì bạo bệnh khi Mạc Hòe mới lên ba. Lúc đó Mạc Trầm đang bận rộn xây dựng sự nghiệp, không có thời gian quan tâm đến Mạc Hòe còn nhỏ dại, nên đã giao cậu cho bảo mẫu. Để tránh việc Mạc Hòe nảy sinh tình cảm quyến luyến với một bảo mẫu nào đó, dẫn đến những rắc rối không đáng có, Mạc Trầm còn thường xuyên thay đổi bảo mẫu, những người này chỉ phụ trách nấu cơm dọn dẹp, còn những việc khác đều để Mạc Hòe tự mình xoay sở, cốt để rèn luyện tính tự lập cho cậu.

Trong mắt Mạc Trầm, con trai anh từ nhỏ đã thông minh, trầm tính, không bao giờ tùy hứng hay ngang bướng.

Thế nhưng, theo tôi thấy, đứa trẻ đó chẳng qua là không muốn trở thành gánh nặng cho cha mình mà thôi.

Một đứa trẻ từ nhỏ đã mất mẹ, phải tự mình đơn độc lớn lên, làm gì có tư cách để mà tùy hứng.

Để nhường không gian riêng cho người cha mới kết hôn, Mạc Hòe ở nội trú dài hạn tại trường, ngay cả cuối tuần cũng không về nhà, tự động biến mất khỏi tầm mắt của chúng tôi.

Dịp Tết Âm lịch, nếu không phải Mạc Trầm liên tục gọi điện thúc giục, Mạc Hòe thậm chí còn chẳng có ý định về nhà.

Đêm Giao thừa năm đó, tôi tự tay gói một mâm sủi cảo, múc một bát lớn mang đến cho Mạc Hòe, cười thật hiền từ nhân hậu.

Mạc Hòe thờ ơ cắn một miếng, cũng không ngẩng đầu lên: “Dở ẹc.”

Mạc Trầm đập bàn một cái: “Nói chuyện với dì con thì phải lễ phép một chút!”

Tôi dịu dàng nói: “Không sao đâu chồng, lần sau em sẽ cố gắng làm ngon hơn.”

Sau đó, nhân lúc Mạc Trầm không để ý, tôi quay đầu lại, gạt phắt vẻ hiền lành trên mặt, hung hăng lườm Mạc Hòe.

Nhóc con thối tha.

Đó là nhân sủi cảo mà bà đây đã tỉ mỉ chuẩn bị, sao có thể dở được chứ?

Uổng công trước đó tôi còn âm thầm đồng cảm, thương xót cho cậu ta, vậy mà nó lại chỉ xem tôi như một bà mẹ kế độc ác.

Được thôi, vậy thì tôi sẽ độc ác cho cậu ta thấy.

Mạc Hòe cảm nhận được ánh mắt của tôi, ngẩng đầu nhìn lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy khiêu khích và châm biếm. Tôi tức sôi máu, lườm cho cậu ta một cái cháy mặt.

Bất chấp cái lườm của tôi, Mạc Hòe đứng dậy gắp một miếng thịt vào bát của tôi, giọng điệu ngoan ngoãn hiểu chuyện: “Dì ơi, dì gầy quá, ăn nhiều thịt một chút đi ạ.”

Mạc Trầm hài lòng gật đầu: “Thế này mới giống nói chuyện chứ.”

Tôi cúi đầu nhìn, trong bát là một miếng thịt mỡ vừa to vừa ngấy.

Thế là, tôi, một người vốn không bao giờ ăn thịt mỡ, dưới ánh mắt “thân ái” của hai cha con nhà họ Mạc, đã phải cố sống cố chết mà nuốt trôi miếng thịt mỡ đó.

Mạc Hòe nhướng mày, cười vô cùng ranh mãnh.

Mỗi dịp nghỉ lễ, tôi lại thầm cầu nguyện, mong cho tên nhóc này cứ ngoan ngoãn ở yên trong trường, tuyệt đối đừng có về nhà chọc tức tôi nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play