Đúng vậy, tôi 35 tuổi.
Thật đáng tiếc, tôi không thể kết thúc cuộc đời mình trước 30 tuổi, giống như tất cả những người bình thường trên thế gian này, đang không thể tránh khỏi mà ngày một già đi.
Nhớ ngày sinh nhật đó Mạc Hòe đã chuẩn bị một chiếc bánh kem thật lớn, rất không biết ý tứ mà cắm lên hai cây nến số, một cây là số ba, một cây là số năm, rồi cười tủm tỉm chúc tôi sinh nhật vui vẻ. Bị tôi trừng mắt một cái, cảnh cáo cậu ta sau này không bao giờ được tổ chức sinh nhật cho tôi nữa.
35 tuổi, dường như cũng không có lý do gì để vui vẻ.
Mỗi một ngày đều là sống uổng phí.
Mà lại còn rất nhàm chán.
Thế là, tôi chợt nảy ra một ý, quyết định đi tìm một mối tình.
Ở vậy bao nhiêu năm rồi, cũng nên tìm cho mình chút niềm vui.
Thay vì một mình ở nhà suy nghĩ lung tung, không bằng vực dậy tinh thần đi làm quen vài người đàn ông mới, chuyển sự chú ý khỏi thằng nhóc kia.
Nước mắt Kỷ Huân rơi như mưa: “Tốt quá! Cậu cuối cùng cũng quyết định quay lại tình trường rồi! Yên tâm, tớ nhất định sẽ nghiêm túc giúp cậu chọn một người đàn ông tốt!”
Đối tượng cô ấy giới thiệu tên là Đoạn Cẩm Thư, là một giáo viên nho nhã, tôi dậy thật sớm trang điểm lộng lẫy, lại bị anh ta dẫn đến thư viện, đứng nghe anh ta nói suốt một ngày về nghiên cứu thần thoại Hy Lạp cổ đại, đến nỗi mòn cả gót giày cao gót.
Tôi nghiến răng nghiến lợi gọi điện thoại cho Kỷ Huân: “Tớ biết, chúng ta là chị em tốt, cậu thật lòng cho rằng tớ có văn hóa có nội hàm, nhưng mà Tiểu Huân à, thừa nhận đi, tớ chính là một kẻ nóng nảy lại không kiên nhẫn, thật sự không xứng với thầy Đoạn.”
Kỷ Huân hận sắt không thành thép: “Thầy Đoạn người ta rất thích cậu, còn khen cậu xinh đẹp như hoa như ngọc, nghiêng nước nghiêng thành! Nghe mà tớ muốn ói luôn!”
Lời khen thật cổ điển.
Tôi gật gật đầu: “Vậy thì mắt nhìn của anh ta cũng được đấy.”
Kỷ Huân hỏi: “Cho nên, còn định tiếp tục gặp không?”
Tôi nghĩ nghĩ, nói: “Để kẻ vô dụng này suy nghĩ một chút.”
Buổi tối về đến nhà, trong phòng không bật đèn, Mạc Hòe một mình ngồi trước đàn dương cầm, trong bóng tối chơi một bản nhạc tôi chưa từng nghe qua, giai điệu thoang thoảng chút u lạnh. Tôi tiện tay bật đèn, tiếng nhạc lập tức ngừng lại, Mạc Hòe từ từ ngẩng đầu, ánh mắt rơi xuống mặt tôi, trong mắt không có một chút cảm xúc nào.
Cậu tỉ mỉ đánh giá chiếc váy, đôi hoa tai, đôi giày cao gót trên người tôi, rồi lạnh nhạt mở miệng: “Đi đâu vậy?”
Tôi không hiểu sao lại có chút chột dạ: “Cùng Kỷ Huân đi dạo phố một ngày.”
Mạc Hòe không nói gì nữa, mắt nhìn chằm chằm tôi không chớp.
Tôi thay dép lê xong, ngồi xuống ghế sofa: “Quả nhiên vẫn là nằm ườn ở nhà thoải mái nhất.”
Mạc Hòe đứng dậy đi về phía tôi, đột nhiên nhíu mày, ngồi xổm xuống, một tay nắm lấy mắt cá chân tôi, khẽ hỏi: “Chân sao lại bị thương vậy?”
“Đứng lâu quá.” Tôi định rút chân ra khỏi tay Mạc Hòe, nhưng cậu nắm quá chặt.
Ánh mắt Mạc Hòe càng thêm sâu thẳm, ẩn chứa sự tức giận kìm nén, không nói một lời, lấy cồn và tăm bông ra, quỳ một gối xuống đất, cẩn thận sát trùng vết thương trên chân tôi, rồi dán băng cá nhân lên.
“Cậu không cần phải làm quá lên như vậy, đâu phải là sắp phải cưa chân đâu.” Tôi cố gắng hòa hoãn không khí.
Mạc Hòe vẫn không buông mắt cá chân tôi ra, ngẩng đầu nhìn tôi, mở miệng: “Cuối kỳ trường có một buổi vũ hội, mỗi người đều phải mang bạn nhảy đi cùng, dì có muốn đi cùng tôi không?”
Tôi quyết đoán lắc đầu: “Không đi.”
Mạc Hòe sửng sốt một chút: “Tại sao?”
Tôi không thèm để ý: “Một đám sinh viên tổ chức vũ hội, bà già này đi xem náo nhiệt gì chứ? Hơn nữa trường các cậu lắm chuyện thật, học xong hết bài chưa? Làm cái vũ hội màu mè lòe loẹt làm gì? Đóng phim thần tượng à?”
Vẻ mặt Mạc Hòe lạnh xuống.
Tôi nhận ra thái độ vừa rồi của mình giống hệt một vị gia trưởng cổ hủ, vội vàng bù: “Bạn nhảy chắc chắn phải mời các bạn nữ cùng tuổi chứ, trai thanh gái lịch dẫm lên những bước nhảy ngô nghê rồi va vào nhau mới có ý nghĩa chứ, trường các cậu không phải có rất nhiều nữ sinh xinh đẹp sao?”
“Tôi chỉ muốn mời dì thôi.” Giọng Mạc Hòe trầm ấm.
“Mạc Hòe.” Tôi lắc đầu thở dài, “Nếu bạn học biết cậu mời mẹ kế làm bạn nhảy, sẽ cười nhạo cậu là con trai cưng của mẹ đó.”
“Vậy thì tạm thời buông bỏ thân phận mẹ kế đi.” Mạc Hòe đứng dậy đến gần tôi, “Chỉ làm bạn gái của tôi, được không?”
Cậu ta chăm chú nhìn tôi, đáy mắt tràn đầy sự lưu luyến.
Tôi tránh ánh mắt cậu, ho nhẹ: “Mẹ kế chính là mẹ kế, sao có thể buông bỏ được?”
Không khí rơi vào im lặng.
Một lúc lâu sau, Mạc Hòe lạnh nhạt nói: “Vậy thôi.”
Tôi có chút lo lắng, đưa tay chọc vào khuôn mặt lạnh như băng của cậu: “Giận rồi à?”
Mạc Hòe nhìn chằm chằm tôi: “Ừm.”
Tôi nhíu mày: “Đừng có hẹp hòi như vậy.”
Mạc Hòe hạ giọng: “Vậy dì dỗ tôi đi.”
Tôi sửng sốt: “Dỗ thế nào?”
Mạc Hòe nắm lấy vai tôi, từ từ ấn tôi xuống ghế sofa, cơ thể cậu và tôi càng lúc càng sát lại gần nhau, cho đến khi cả người đè lên trên. Lồng ngực tôi cứng lại, nằm dưới thân cậu không dám cử động, tay chân lập tức trở nên cứng đờ.
Lần đầu tiên trong đời, tôi lại nảy sinh sự e dè với Mạc Hòe.
Cậu vốn nên là người thân thiết và quen thuộc nhất với tôi, chúng ta đã từng chung chăn chung gối không biết bao nhiêu đêm, quan hệ tốt đến mức không phải ruột thịt mà còn hơn cả ruột thịt.
Nhưng giờ đây, tôi đang sợ cậu.
Mạc Hòe dường như đã nhận ra sự căng thẳng của tôi, ôm tôi vào lòng, khẽ thì thầm: “Dì ơi, để tôi ôm một chút là được rồi.”
Tôi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, thầm mắng mình thần kinh quá nhạy cảm.
Nghĩ đến việc mình lại nhiều lần suy đoán lung tung về Mạc Hòe, tôi cảm thấy vô cùng chột dạ. Là một người từng trải, rất nhiều suy nghĩ của tôi đều sẽ nghiêng về góc nhìn của người lớn, còn cậu chỉ là một đứa trẻ thiếu tình thương, những hành vi có vẻ vượt quá giới hạn, có lẽ chỉ là đang làm nũng với người lớn mà thôi.
Nhưng cậu cũng ôm lâu quá rồi.
Tôi đẩy cậu một cái: “Gần được rồi đó.”
Mạc Hòe ôm chặt hơn một chút: “Vẫn chưa đủ.”
Lòng mệt mỏi quá.
Ngày diễn ra vũ hội, Mạc Hòe không hề có ý định ra cửa, ngồi ở bàn ăn thong thả ung dung ăn bánh mì phết bơ đậu phộng.
Tôi không nhịn được hỏi: “Cậu không đi vũ hội à?”
Mạc Hòe vẻ mặt bình thản: “Không có bạn nhảy, không đi được.”
Chết tiệt.
Không liên quan đến tôi, không liên quan đến tôi.
Không cần áy náy, không cần áy náy.
Dù trong lòng tôi không ngừng trốn tránh trách nhiệm, hai chân vẫn không tự chủ được mà bước vào phòng thay đồ, thay bộ váy dạ hội bằng nhung đỏ quý giá đã lâu, tỉ mỉ sửa soạn từng sợi tóc, trang điểm lộng lẫy như sắp đi dự thảm đỏ tuần lễ thời trang, xịt loại nước hoa đắt tiền nhất.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Mạc Hòe, tôi ưu nhã đưa tay về phía cậu: “Đỡ ai gia đi vũ hội.”
Vẻ mặt cậu hơi ngẩn ra, rồi nắm lấy tay tôi, từ từ nhếch khóe miệng: “Tuân lệnh.”
Tôi chỉ là, muốn chứng minh cho đám bạn học của Mạc Hòe thấy.
Mạc Hòe không hề lập dị, cũng không tự kỷ, cậu ta thừa sức mời được bạn nhảy.
Hơn nữa, bạn nhảy của cậu còn là một siêu cấp đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.
Khụ, điểm này còn phải xem xét, nhưng tôi đã cố gắng hết sức để trang điểm rồi.
Mạc Hòe đưa tôi đến một khách sạn sang trọng bậc nhất thành phố, sàn nhảy đã chật ních những người trẻ tuổi.
Tôi có chút ngạc nhiên: “Trường các cậu điên rồi à? Tổ chức vũ hội ở khách sạn 5 sao?”
Mạc Hòe dịu dàng cười, dắt tay tôi, dưới sự soi mói của mọi người, dẫn tôi bước vào buổi vũ hội tựa như một giấc mộng.
Như thể thế giới cổ tích đã trở thành hiện thực, cho phép tôi có thể tạm thời, giả vờ làm một nàng tiên nữ.
Đêm đó, tôi không rõ mình có thành công nghiêng nước nghiêng thành hay không, nhưng tất cả mọi người đều dùng ánh mắt đầy ẩn ý để đánh giá tôi.
Cũng phải, cả hội trường chỉ có mình tôi là một người ngoài xã hội hơn ba mươi tuổi, còn lại tất cả đều là sinh viên, người ta không tò mò sao được?
Trong lúc tôi đi vào nhà vệ sinh dặm lại lớp trang điểm, khi đi ra thì thấy Mạc Hòe đang dựa vào ban công lười biếng hút thuốc, một bộ dạng ăn chơi trác táng, bên cạnh còn vây quanh một đám con gái xinh đẹp. Tôi lặng lẽ lẻn qua, nương theo tấm rèm che, định nghe lén xem họ đang nói chuyện gì.
Tôi tưởng Mạc Hòe cuối cùng cũng thông suốt, biết cách trêu chọc con gái, nhất thời tò mò muốn xem náo nhiệt.
Thế nhưng, tôi nghe thấy một cô gái đang hỏi Mạc Hòe: “Mạc thiếu gia, anh tổ chức buổi vũ hội này là vì cô Doãn phải không?”
…
Hóa ra buổi vũ hội này là do Mạc Hòe tổ chức à? Vậy phải tốn bao nhiêu tiền chứ?
Mạc Hòe lạnh nhạt gật đầu: “Ừm, cô ấy thích khiêu vũ.”
Vậy mà, thật sự là vì tôi.
Ngày đó tôi chẳng qua chỉ là một mình ở nhà nhảy nhót lung tung theo điệu nhạc mà thôi, lại bị Mạc Hòe nhìn thấy, ghi tạc trong lòng, sau đó, cố ý vì tôi mà tổ chức một buổi vũ hội long trọng.
Chẳng trách âm nhạc, bánh ngọt, đồ uống, cách bài trí khung cảnh trong buổi vũ hội, chỗ nào cũng trùng hợp với sở thích của tôi.
Đúng là, tiền nhiều đốt không hết.
Thà rằng dẫn tôi đi một chuyến hộp đêm, còn đỡ tốn công hơn nhiều.
Tôi một bên thầm oán giận, một bên lại cảm thấy ấm lòng.
Dù sao đi nữa, thằng nhóc này cũng rất có hiếu.
“Hóa ra anh thích kiểu phụ nữ trưởng thành à, chẳng trách mọi người theo đuổi anh lâu như vậy mà không ai thành công, anh và cô Doãn này quen nhau như thế nào? Phát triển đến mức độ nào rồi? Thân thiết chưa? Ngủ chung chưa? Mau nói ra để tụi em hết hy vọng đi!” Đám con gái nhao nhao hỏi dồn.
Da đầu tôi tê rần.
Dù tôi rất vui khi có nhiều cô gái thích Mạc Hòe như vậy, nhưng mấy cô nhóc này cũng quá là nói bậy nói bạ rồi.
“Ai nói tôi thích kiểu phụ nữ trưởng thành?” Mạc Hòe khẽ nhíu mày.
Tôi hài lòng thở phào nhẹ nhõm, đúng vậy, nên kịp thời làm rõ, kịp thời bác bỏ tin đồn, nghiêm túc thanh minh chúng tôi là mối quan hệ mẹ kế con chồng vô cùng trong sáng.
“Tôi chỉ yêu một mình Doãn Vọng Thư thôi.” Mạc Hòe tiếp tục nói.
Tim tôi đột nhiên ngừng đập vài giây.
Tôi cố gắng tìm kiếm dấu vết nói đùa trên mặt Mạc Hòe, nhưng vẻ mặt cậu bình tĩnh mà nghiêm túc, như thể chỉ thuận miệng nói ra một sự thật đã định vô cùng bình thường.
Các cô gái vẻ mặt đầy tò mò: “Hóa ra Mạc thiếu gia si tình như vậy à, hai người quen nhau như thế nào vậy?”
Mạc Hòe chậm rì rì mà mở miệng: “Năm đó, tôi mười hai tuổi, cô ấy mặc váy cưới, giật lấy một điếu thuốc từ tay tôi.”
Giọng cậu nhẹ nhàng, nhưng mỗi câu nói, mỗi một từ, đều như lưỡi dao sắc lẹm cứa vào da thịt tôi.
“Kể từ đó, tôi và vận mệnh của cô ấy, đã định sẵn sẽ gắn bó với nhau mãi mãi, không bao giờ xa rời.” Mạc Hòe phả ra một làn khói thuốc, ánh mắt sâu thẳm.
“Lâu như vậy sao?” Cô gái kinh ngạc thốt lên, “Khoan đã, váy cưới? Cô Doãn không phải đã kết hôn rồi chứ? Cô ấy rốt cuộc là gì của anh?”
Mạc Hòe cụp mắt xuống, không trả lời nữa.
Tôi cứng đờ người xoay người, chạy trốn khỏi ban công.
Hóa ra, những người trong vũ hội sở dĩ đều tò mò đánh giá tôi, là bởi vì họ đã sớm biết, buổi vũ hội này là do Mạc đại thiếu gia tổ chức cho người mình thích.
Sau đó, não bộ của tôi tạm thời mất đi khả năng suy nghĩ, mãi cho đến khi trên đường về nhà Mạc Hòe tự nhiên nắm lấy tay tôi, tôi mới bừng tỉnh lấy lại tinh thần, như bị điện giật mà đột ngột hất tay cậu ra.
Mạc Hòe có chút bất ngờ: “Sao vậy?”
Tôi lặng lẽ kéo giãn khoảng cách với cậu: “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn nắm tay.”
Ánh mắt Mạc Hòe tối sầm lại, im lặng một lúc lâu, rồi khẽ hỏi: “Dì ghét buổi vũ hội vừa rồi sao?”
“Không có.” Dù sao thì chỗ nào cũng được bài trí theo sở thích của tôi.
“Vậy thì tốt rồi.” Mạc Hòe một lần nữa nắm lấy tay tôi, sức lực lớn đến mức tôi không thể thoát ra được.
Kỷ Huân nói đúng, là tôi đã làm hư Mạc Hòe.
Tôi căn bản không biết làm thế nào để trở thành một người mẹ kế tốt, rõ ràng đã sớm nhận ra điều không thích hợp, lại nhiều lần phủ nhận những phỏng đoán của mình, không kịp thời giữ khoảng cách và chừng mực với Mạc Hòe, mặc kệ cậu nảy sinh tình cảm nam nữ với tôi.
Trẻ con nảy sinh tình cảm với một người lớn thân thiết bên cạnh, là hiện tượng rất phổ biến. Khi còn nhỏ tôi cũng từng thầm thích một người cậu họ xa, nhưng theo tuổi tác tăng trưởng liền ý thức được đó căn bản không phải là tình yêu, mà là sự khao khát và ngưỡng mộ đối với một người lớn dịu dàng. Sau khi lớn lên nhớ lại, chỉ coi đó là một chuyện thú vị thời thơ ấu, rồi cười cho qua.
Mạc Hòe hiển nhiên cũng là như vậy, cậu bây giờ còn quá nhỏ, đã nhầm lẫn sự dựa dẫm vào tôi thành tình yêu. Tương lai một ngày nào đó, khi cậu gặp được cô gái thực sự khiến mình rung động, cậu sẽ nhận ra, tình cảm trước đây dành cho tôi có bao nhiêu ngây ngô.
Sau một hồi suy nghĩ sâu xa, tôi từ từ bình tĩnh lại, ngừng ý muốn đá Mạc Hòe ra khỏi nhà.