Edit Ngọc Trúc
Tháng Bảy, nắng vừa đủ ấm.
Chiếc xe riêng màu đen trông kín đáo mà sang trọng chậm rãi dừng lại bên ngoài khu biệt thự kiểu Âu không xa.
Tạ Vô Ngu nhìn ra ngoài qua cửa kính, vừa mở cửa chuẩn bị xuống xe thì nghe thấy giọng thâm trầm của sư điệt vang lên từ ghế lái:
“Sư thúc à…”
Tạ Vô Ngu: “Hả?”
“Thì… cậu lên chương trình nhớ phối hợp tích cực chút, tỏ ra tràn đầy sức sống ấy… được không? Kéo thêm chút nhân khí.”
Lạc Tần đệ tử đời thứ 37 tục gia của Thanh Thủy Quán, hiện giờ đang mở công ty giải trí trong giới showbiz nghẹn ngào nói như muốn khóc:
“Không thì công ty tôi chắc trụ không nổi mấy hôm nữa là phá sản thật, mà thực tập sinh cũng không có chương trình chứng minh năng lực…”
“…”
Tạ Vô Ngu nghiêm túc đáp: “Tôi tính thử một quẻ rồi, chắc sang năm công ty anh mới phá sản.”
Lạc Tần nghẹn họng: “…”
Một lúc sau, Tạ Vô Ngu cười cười: “Thôi được rồi, chọc anh chút thôi. Tôi biết phải làm sao mà.”
Lạc Tần vẫn hơi bán tín bán nghi. Nhưng chương trình này ghi hình theo kiểu phong tỏa hoàn toàn, nghệ sĩ không được mang theo trợ lý, hắn cũng chẳng thể theo sát Tạ Vô Ngu. Đành đứng đó nhìn đối phương kéo vali, đi về phía căn biệt thự kia.
Tuy Tạ Vô Ngu chỉ là khách mời phụ, nhưng tổ chương trình vẫn chuẩn bị riêng một máy quay cho cậu.
Trên màn hình, một chàng trai trẻ mặc áo phông trắng quần dài đơn giản từ tốn bước tới. Dáng người cao gầy nổi bật, ngũ quan tinh xảo, khí chất nhã nhặn, bên môi luôn mang ý cười, tựa như trúc xanh vươn thẳng giữa ngày hè. Sau lưng cậu là cỏ cây rậm rạp và ánh nắng ấm áp, toàn cảnh như một bức tranh sơn dầu dịu dàng và rực rỡ.
Tạ Vô Ngu liếc mắt nhìn về phía camera, khẽ mỉm cười, rồi bước lên gõ cửa biệt thự.
Bên trong không để cậu phải đợi lâu, “kẹo kẹt” một tiếng, cửa đã mở.
“A, là Tạ lão sư đến rồi à!” Người mở cửa nhìn thấy cậu liền cất tiếng gọi như bất ngờ lắm.
Tạ Vô Ngu nhìn đối phương một cái, cảm thấy hơi quen mắt: “À… chào Trần lão sư.”
“Không dám nhận.”
Người bị cậu gọi là “Trần lão sư” là Trần Hi một trong những khách mời của chương trình lần này. Hiện đang là một trong những lưu lượng hot, trước đây từng có duyên hợp tác với Tạ Vô Ngu, mối quan hệ cũng hơi phức tạp.
Tạ Vô Ngu ngày ấy bước chân vào giới giải trí thật ra là ngoài ý muốn. Khi đó cậu mới 17–18 tuổi, vừa rời đạo quán lên đại học thì bị sư điệt Lạc Tần kéo đi cứu vớt một bộ phim thần tượng thanh xuân bằng cách vào vai nam phụ.
Bộ phim đó chiếu xong, hiệu ứng không bùng nổ, nam nữ chính sau đó cũng chẳng phát triển được mấy, ngược lại là vai nam phụ của Tạ Vô Ngu chỉ vì mặt quá đẹp mà nổi như cồn.
Còn Trần Hi chính là nam chính bị vai nam phụ của Tạ Vô Ngu đè cho lu mờ.
Cả hai đều là tân binh năm đó, cùng hợp tác một bộ phim, kết quả chỉ có Tạ Vô Ngu nổi tiếng. Trần Hi tuy ngoài mặt không nói, nhưng trong lòng vẫn luôn ghi nhớ chuyện này. Dù Tạ Vô Ngu sau đó dần biến mất khỏi giới, hắn cũng chẳng quên.
“Không ngờ Tạ lão sư lại đến sớm như vậy. Tôi cứ tưởng cậu vẫn giữ phong cách… ừm, như trước cơ. Nhưng mà cậu đã tới rồi thì tốt quá, một mình tôi ở đây cũng hơi sợ thật.” Trần Hi cười nói.
Lời này ngoài mặt thì như khen Tạ Vô Ngu đến sớm, nhưng bên trong lại châm chọc chuyện cậu trước kia hay làm màu, không coi trọng thời gian. Đã thế còn nửa chừng bỏ lửng, như đào sẵn cái hố chờ người nhảy vào. Tạ Vô Ngu mà lên tiếng phản bác là dễ mất mặt ngay.
Hắn cười tủm tỉm chờ Tạ Vô Ngu đỡ đòn, nhưng đối phương chỉ im lặng một lúc, rồi như chẳng hề nghe ra ẩn ý, nghiêm túc cổ vũ:
“Không cần sợ. Cậu là đàn ông mà, kiên cường lên.”
Đàn ông cái đầu cậu! Kiên cường cái mông cậu!
Trần Hi không ngờ Tạ Vô Ngu không chỉ né hố mà còn thuận miệng đẩy lại một đòn chơi khăm, sắc mặt hơi tối lại, rồi lại nở nụ cười:
“Nhiều năm không gặp, Vô Ngu nói chuyện vẫn thú vị như vậy.”
Tạ Vô Ngu không phủ nhận, chỉ cười nhạt: “Ừ.”
Trần Hi… cạn lời, chỉ đành dạt sang bên, nhường lối cho Tạ Vô Ngu kéo hành lý vào trong.
Chương trình lần này Lạc Tần nhận cho Tạ Vô Ngu tên là “Đại minh tinh và bí mật ngôi nhà ma ám” chiêu trò chính là gom mấy minh tinh nổi tiếng lại, đưa vào một căn nhà thực sự có lịch sử "đáng ngờ", rồi thực hiện các hoạt động quay phim. Thường thì khách mời sẽ đóng vai kiểu thám tử, đi tìm đầu mối, lật mở các hiện tượng kỳ quái trong căn nhà.
Dĩ nhiên, để qua được khâu kiểm duyệt, mọi người đều thống nhất rằng "trên đời không có ma", tất cả hiện tượng kỳ lạ đều có thể giải thích bằng khoa học.
…Nhưng từ lúc nhận được kịch bản chương trình, Tạ Vô Ngu đã có cảm giác kỳ lạ cái cảm giác giống hệt như khi xem “Tiến gần khoa học” bị cư dân mạng mắng xối xả năm nào.
Là một người sắp tự mình góp phần xóa bỏ mê tín phong kiến, Tạ Vô Ngu sờ lên bài vị Tam Thanh mà mình mang theo, bày ra mấy bó hương tốt nhất, nến thơm, cùng vài món đồ khác từ trong vali ra, trong lòng khẽ thở dài.
Bên trong căn biệt thự này còn rộng hơn vẻ ngoài rất nhiều. Trần Hi như hoàn toàn quên mất mâu thuẫn trước kia với Tạ Vô Ngu, nhiệt tình dẫn hắn đi vào: “Chúng ta ở tầng hai, ngoài cửa các phòng đều có dán tên… A, Vô Ngu, phòng này là của cậu.”
Tạ Vô Ngu phục hồi tinh thần, ngẩng đầu liếc nhìn cánh cửa gỗ màu nâu đỏ ấy, ánh mắt hơi khựng lại.
Trần Hi tỏ vẻ không có gì lạ, xoay tay mở khóa: “Nghe nói tổ đạo diễn bảo mỗi phòng đều trang trí không giống nhau—”
Tạ Vô Ngu chưa kịp ngăn lại.
“Vô Ngu, căn phòng này của cậu…” Trần Hi vừa bước vào đã bị dọa đến sững sờ. Tông màu trầm đen kéo dài từ trần nhà xuống vách tường, cả sàn nhà cũng phủ sắc u ám. Ngay cả tủ áo và các đồ nội thất khác đều là gỗ đỏ sẫm, chỉ có chiếc giường hai mét là trải ga trắng đến mức lạnh lẽo rợn người.
Phong cách quỷ dị đến mức đừng nói là Trần Hi, ngay cả quay phim theo sau cũng phải giật mình: “Tạ lão sư, căn phòng này trước đây không phải như vậy mà…”
Tuy các khách mời tham gia chương trình này không phải hạng siêu sao, nhưng mỗi người đều có fan, tổ tiết mục cũng không dám lơ là. Trước khi quay, họ đã đến kiểm tra từng phòng, đặc biệt là phòng của khách mời, phải xem đến năm lần trở lên. Phòng của Tạ Vô Ngu thậm chí chính tay anh quay phim đã kiểm tra. Anh ta còn nhớ rõ, lúc ấy căn phòng này mang tông vàng nhạt, ấm áp dễ chịu—
Nghĩ đến danh xưng “Bắc Giao Hung Trạch” của căn biệt thự, mồ hôi lạnh của quay phim lập tức tuôn ròng ròng.
“Không sao đâu.” Giữa lúc không khí căng thẳng đến nghẹt thở, một giọng nói trong trẻo, trầm ổn vang lên, xé toạc sự quỷ dị đang bao trùm, “Có lẽ là tổ tiết mục vô ý dán sai tên phòng thôi.”
Tạ Vô Ngu lặng lẽ bấm một tờ bùa trong túi, xua đi luồng âm khí còn sót lại trong phòng, trên mặt vẫn không biểu lộ chút gì khác thường, quay sang quay phim: “Lâm ca, phiền anh liên hệ đạo diễn hỏi lại giúp tôi một chút?”
Quay phim sững người, vội vàng gật đầu lia lịa.
Trần Hi lẩm bẩm: “Chủ nhà nghĩ gì mà lại thiết kế căn phòng này kiểu này… Âm trầm muốn chết…”
Hắn nói đến một nửa thì giật mình nhớ ra, đây là một trong những “hung trạch” nổi tiếng từng được đồn đại. Trong lòng lập tức thấy bất an.
Tạ Vô Ngu nghĩ ngợi: “Có thể là mấy người có tiền thích cảm giác kích thích?”
Trần Hi bỗng thấy không còn sợ nữa: “… Ờ, chắc vậy.”
Bọn họ đang nói chuyện thì quay phim bên kia cũng vừa nghe máy xong quay lại.
“Đúng là tổ tiết mục dán nhầm thật.” Quay phim trông đỡ căng thẳng hơn nhiều, “Ai, đều tại trợ lý mới, làm việc vụng về. Thật ngại quá, Tạ lão sư. Phòng của ngài là phòng đối diện cơ.”
Vừa nói vừa chỉ sang phía căn phòng đối diện.
“Không sao.” Tạ Vô Ngu kéo vali ra khỏi căn phòng âm u, khi đi ngang cửa còn không quên gỡ bảng tên xuống cất vào tay.
Cạch. Cậu mở cánh cửa phòng thực sự của mình, ánh sáng ấm áp lập tức ùa vào mắt, là tông trắng dịu nhẹ. Quay phim nhìn theo cũng thở phào một hơi.
Trong giới giải trí, mấy ai mà không có chút mê tín. Nếu không phải có “người chuyên môn” đi cùng giám sát, bọn họ thật sự không dám đến nơi nổi tiếng rợn người như thế này để quay phim.
Chỉ là… Tạ Vô Ngu lại quá bình tĩnh. Người thường mà phát hiện mình bị sắp xếp ở một căn phòng kỳ dị như vậy, dù không hét toáng lên thì ít ra cũng phải hoảng hốt chứ, đằng này lại điềm nhiên như không.
Nghĩ đến đây, quay phim không nhịn được hỏi: “Tạ lão sư, ngài vừa rồi bình tĩnh quá đấy, căn phòng đó nhìn thôi đã thấy sợ, sao ngài không có cảm giác gì à?”
“Đúng vậy, Vô Ngu cậu lúc nãy nhìn chẳng hề bị dọa gì cả,” Trần Hi cũng rất tò mò, “Cậu không thấy phong cách trang trí đó trông như căn phòng ma à? Tôi vừa nhìn còn giật cả mình…”
Tạ Vô Ngu: “…”
Chẳng lẽ nói thật là từ nhỏ đến lớn thứ tôi gặp còn đáng sợ hơn căn phòng kia gấp chục lần, nghe không hợp với chủ đề chương trình lắm nhỉ?
Nghĩ tới ánh mắt van nài của Lạc Tần lúc kéo mình đến đây, Tạ Vô Ngu mím môi: “Ờ… Có thể vì tôi cũng thích cảm giác kích thích?”
Trần Hi: “…”
Quay phim: “…”
“À, nào nào, Tạ lão sư, giờ chúng ta quay một đoạn cảnh ngài sắp xếp hành lý nhé.” Quay phim bị không khí gượng gạo làm ngại, vội vàng đổi chủ đề.
“…” Tạ Vô Ngu liếc nhìn đống đồ trong vali, im lặng hỏi, “Nhất định phải quay sao?”
Quay phim cười: “Thông thường đều phải quay. Nếu có gì không tiện thì hậu kỳ sẽ cắt bớt, ngài không cần lo đâu.”
… Vậy có lẽ phải cắt hết cả đoạn rồi. Tạ Vô Ngu thầm nghĩ.
Cậu đặt vali xuống, từ từ mở nắp, quay phim lia ống kính đến gần, Trần Hi cũng tò mò cúi người xuống, vừa cười vừa duỗi tay: “Để tôi xem thử Vô Ngu cậu lén mang theo mấy gì nào——”
Tạ Vô Ngu như thể không nghe thấy tiếng câm bặt đột ngột của Trần Hi, nét mặt nghiêm túc, cung kính lấy từ trong lớp vải bọc ra bài vị Tam Thanh cùng lư hương nhỏ, nhẹ nhàng đặt sang một bên.
Trần Hi: “???”
Quay phim: “???”
Tạ Vô Ngu lúc này mới thản nhiên giải thích: “Tín ngưỡng gia truyền. Tín ngưỡng gia truyền thôi.”