Edit Ngọc Trúc

Thần cái kiểu gì mà gia truyền tín ngưỡng.

Cả camera lẫn Trần Hi đều sửng sốt, ánh mắt luân phiên đảo qua Tạ Vô Ngu với vẻ mặt thản nhiên, rồi lại nhìn một đống đồ đặt trên nền nhà mấy món nhìn qua đúng kiểu mê tín phong kiến hay bị chương trình dẹp bỏ. Cả hai đều im lặng hồi lâu, không biết nên nói gì.

Là sinh viên ưu tú tốt nghiệp ngành Tôn giáo học, Tạ Vô Ngu cảm thấy bọn họ có hơi hiểu sai về tín ngưỡng tôn giáo, bèn không nhịn được mà phổ cập khoa học: “Đạo giáo là tôn giáo hợp pháp của quốc gia chúng ta.”

Cho nên tin vào Đạo giáo không phải mê tín.

Mà là hợp pháp.

Camera: “…… Thì ra là vậy. À, vừa nãy quên hỏi, Tạ lão sư  tin Đạo giáo thì có điều gì cần kiêng kị không ạ?”

“Còn tùy xem tu theo phái nào.” Tạ Vô Ngu nghĩ một lúc rồi nói, “Bên tôi thì ngoài việc không ăn thịt bò, còn lại cũng không có kiêng gì đặc biệt.”

“Vậy cũng ổn.” So với mấy tôn giáo khác, tin Đạo giáo bản địa nghe ra vẫn dễ chấp nhận hơn. Thái độ Tạ Vô Ngu lại vô cùng tự nhiên, khiến camera mới chốc lát đã bị cậu dẫn dắt theo, hoàn toàn không để ý tới ba chữ “bên tôi” mà Tạ Vô Ngu vừa nhắc đến. Nhẹ bẫng, cậu còn tiện tay bơm luôn một điểm nhân thiết, “Có chút tín ngưỡng để gửi gắm cũng đâu có gì xấu.”

“Ai mà nói không phải.” Tạ Vô Ngu vừa gật đầu vừa cúi xuống thu dọn mấy món đồ trên đất.

Thật ra cũng chẳng có gì để thu. Chỉ là lần này tới làm khách mời chương trình, thời gian ghi hình không dài, nên Tạ Vô Ngu chỉ mang theo vài bộ đồ rửa mặt thay đồ, còn lại là mấy món chuẩn bị cho tổ sư gia như tượng thần nhỏ , lư hương mini và nến hương tự chế.

cameramen hiếm khi thấy một tín đồ Đạo giáo thành kính đến vậy, không nhịn được ghé lại gần, cẩn thận quay lại quá trình Tạ Vô Ngu an vị tượng Tam Thanh và đặt lư hương.

Bàn tay trắng mịn thon dài đặt lên lư hương bằng đồng, động tác của Tạ Vô Ngu nhẹ nhàng, chậm rãi mà chính xác. Ánh mắt hơi cụp, nét mặt như phủ lên một vẻ đẹp rất khác.

Tạ Vô Ngu đúng là có ngoại hình nổi bật. Trần Hi nhìn mà không nhịn được nhíu mày, trong lòng mơ hồ dâng lên chút cảm giác nguy cơ.

…… Phải tìm cơ hội báo với anh Lưu và tổ chương trình một tiếng.

Hắn còn đang nghĩ xem làm sao để tổ cắt nối biên tập có thể bớt đất diễn của Tạ Vô Ngu, thì bên kia camera đã dựng thẳng lên, tấm tắc khen: “Không ngờ việc bày biện lư hương lại cầu kỳ đến thế.”

“Ừ.” Tạ Vô Ngu cúi mắt, rắc một lớp tro mịn vào lư hương, rồi thắp ba nén hương dâng Tam Thanh tôn thần, mỉm cười nói: “Trong Đạo gia, bày lư hương phải chú trọng đến sự ngay ngắn. Nếu dùng lư hương ba chân, lúc bày phải để hai chân hướng ra ngoài, chân đơn đặt về phía trong. Nếu ngược lại thì không may mắn.”

Ngoài ra, trong nhà nếu có tín đồ Phật hay Đạo thỉnh tượng thần, thì lư hương cũng phải chọn theo kích cỡ tượng không quá to cũng không quá nhỏ. Chất liệu lư hương cũng có phân biệt, nếu thỉnh thần Đạo giáo thì phải dùng gốm sứ, còn thỉnh tượng Phật thì phải dùng đồng. Bàn thờ thì tốt nhất chọn màu vàng hoặc đỏ.

Tạ Vô Ngu chỉ đơn giản nói mấy câu, camera đã vội vàng ghi hình, thầm nghĩ nhân thiết “tín đồ Đạo giáo chân thành” này của Tạ Vô Ngu đúng là rất hợp với chương trình.

Trần Hi bên cạnh như có chút ngạc nhiên, cười nói: “Vô Ngu đúng là hiểu biết rộng, cả mấy quy củ cổ xưa này mà cũng rành.”

Tạ Vô Ngu liếc hắn một cái, hơi mỉm cười: “Có lẽ vì trước kia tôi học Tôn giáo học.”

Cameramen mơ hồ cảm thấy giữa hai người có chút gì đó khó tả, bèn cười chen vào: “Tôn giáo học à, giờ ít người học mấy ngành kiểu này lắm.”

Tạ Vô Ngu dừng lại một chút, sau đó bình thản nói: “Thì tôi cũng chỉ hưởng ứng chính sách tôn giáo mới nhất của nhà nước thôi. Cố gắng theo kịp thời đại, trở thành tín đồ Đạo giáo mới.”

Cameramen: “……”

Trần Hi: “……”

Câu này đúng là không biết tiếp sao luôn!

Cameramen ho nhẹ, tắt máy quay, vội vàng chuyển chủ đề: “Vậy… Tạ lão sư đi đường xa đến đây cũng mệt rồi, thu dọn xong thì nghỉ ngơi một chút đi. Tối quay lại quay tiếp, tôi sẽ gọi ngài.”

Đến lượt Tạ Vô Ngu: “……”

Trần Hi cũng có chuyện cần liên lạc với người đại diện để bàn với tổ chương trình một số yêu cầu, nên cũng không ở lại lâu.

Tạ Vô Ngu đích thân tiễn bọn họ ra cửa, đóng cửa rồi xoay người trở vào.

Cậu bước lên phía trước vài bước, khói hương lượn lờ trước mắt. Cúi đầu nhìn ba nén hương đang cắm trong lư hương.

Ba nén hương cậu mang theo đều được làm theo phương thuốc cổ truyền, thủ công tỉ mỉ. Khi đốt lên có hương thơm thanh nhẹ, cháy hết sẽ để lại tro trắng mịn.

Cậu chỉ mới trò chuyện với cameramen và Trần Hi chưa bao lâu, mà lúc này ba nén hương đã cháy quá nửa, tro hương trắng tinh đang bám vào đầu tàn lửa, hiện rõ hình dạng nghiêng trái cao, giữa vừa phải, phải thấp nhất.

Hương cháy mà tro không rơi, dân gian gọi là “lập hương đầu”. Người có kinh nghiệm có thể dựa vào hình dạng hương đầu mà đoán cát hung. Hiện tại ba nén hương này của Tạ Vô Ngu, hình thái hiện ra là: trái cao hơn giữa, giữa cao hơn phải điển hình của “tặc trộm hương”, báo hiệu gần đây có thể sẽ gặp trộm cướp.

Nhưng nếu chỉ là trộm cướp bình thường thì tổ sư gia sẽ không cảnh báo như vậy.

Trừ khi… loại trộm cướp này không bình thường.

Tạ Vô Ngu: “……”

Sư điệt đúng là để lại cho cậu một công việc hay ho.

Tạ Vô Ngu mặt không cảm xúc móc điện thoại ra, mở ảnh đại diện của Lạc Tần, lập tức gửi một tin nhắn.

Tạ Vô Ngu: Tháng này tôi chưa dán bùa bình an.

Chỉ một lát sau, Lạc Tần đã hoảng hốt trả lời bằng một chuỗi dấu chấm hỏi:
Lạc Tần: ????!!!
Lạc Tần: Sao lại thế hả!
Lạc Tần: Sư thúc!!!

Tạ Vô Ngu: ^_^

Trả lời xong, cậu lười không muốn đọc tiếp tin nhắn Lạc Tần gửi tới, thẳng tay tắt màn hình. Nghĩ nghĩ, vẫn là nên từ vali lấy ra một lá bùa trấn trạch, xuống lầu dán vào mặt trong cánh cổng biệt thự. Có lẽ nhờ lá bùa đó, trong mấy ngày quay hình kế tiếp, tổ chương trình cũng không gặp chuyện gì lạ.

Nhưng càng yên ổn, Tạ Vô Ngu lại càng bận tâm. Tổ sư gia đã dự báo “tặc trộm hương” ấy rốt cuộc có ý gì đây…

Trong lúc nghỉ ngơi, Trần Hi bưng ly nước ngồi đối diện Tạ Vô Ngu, tiện miệng hỏi: “Ngày mai quay xong là xong luôn rồi, Vô Ngu cậu có lịch trình gì tiếp theo không?”

Tạ Vô Ngu đang cúi đầu dùng điện thoại bật hương điện tử công nghệ cao cho Tam Thanh tôn thần, nghe vậy liền mỉm cười nói: “Chắc không.”

“À.” Trần Hi cười cười, “Tôi quên mất, cậu mới quay lại chưa lâu, chắc cũng chưa kịp thích nghi lại nhịp giới giải trí.”

Hắn như vô tình buông một câu cảm thán, rồi chuyển đề tài: “Mà này, ngày mai cậu quay phân đoạn… hình như hơi không may.”

Tạ Vô Ngu nói: “Cũng tạm.”

Mùa này tổ chương trình nếu đã chơi chủ đề “hung trạch”, thì trong quá trình quay chắc chắn sẽ không dễ bỏ qua mấy điểm thu hút người xem. Nhân vật Tạ Vô Ngu nhận là một thám tử nắm giữ nhiều manh mối trong vụ án được cải biên từ tin đồn xoay quanh căn biệt thự này.

Nhưng có lẽ đúng như câu “biết nhiều chết sớm”, trong vụ án này, thám tử gần như sắp chạm đến chân tướng, nhưng lại vô tình chạm phải điều cấm kỵ không thể nói ra, cuối cùng chết giữa đường, ngay trước cánh cửa dẫn đến sự thật. Mà cái chết thì… thảm khỏi nói, chẳng có chút nào thu hút fan cả.

Vốn dĩ cũng chỉ định kiếm cái dấu thực tập cho có, nên Tạ Vô Ngu đối với nhân vật và kết cục mà tổ chương trình sắp đặt cho cậu cũng không có gì bất mãn. Trần Hi nhắc đến, cậu chỉ nhàn nhạt đáp lại: “Chẳng phải đều là kịch bản sao.”

Trần Hi: “Tôi tưởng cậu sẽ để ý chứ? Cậu không phải tin Đạo giáo à ha ha ha.”

“Tôi tin Đạo giáo thì sao phải để ý?” Tạ Vô Ngu đặt điện thoại xuống, chậm rãi nói, “Bọn tôi đâu phải chưa học Marx.”

Trần Hi: “…”

Thật sự chịu không nổi nữa rồi!

Tối đến tiếp tục quay hình.

“Tạ thanh tra, cậu nói phát hiện chủ nhân căn biệt thự cất giấu bí mật gì đó, là thật à?”

Một vị nữ khách mời cố định khác của chương trình tên Hách Thu đi theo sau lưng Tạ Vô Ngu, cất tiếng hỏi.

Tạ Vô Ngu mặc một bộ đồ trinh thám Anh quốc màu đen kinh điển, tay cầm chân đèn cắm nến kiểu cổ. Dưới ánh nến, nụ cười của cậu vừa ôn hòa vừa tuấn tú: “Ừ, tôi tìm được một bức thư mà chủ nhân căn biệt thự đã giấu đi. Nhưng nội dung bức thư rất kỳ lạ…”

“Ồ?” Hách Thu ghé đầu lại gần.

Hai cameramen chầm chậm kéo khung hình lại gần, vừa định quay cận cảnh, thì ngay khoảnh khắc đó có một cái bóng đen lướt qua màn hình. Không rõ từ đâu, một cơn gió đêm bất chợt thổi tới, ngọn nến trong tay Tạ Vô Ngu lập tức rung lên, “phụt” một tiếng rồi vụt tắt.

Mọi thứ lập tức chìm vào bóng tối. Hách Thu khẽ hoảng, đầu ngón tay dường như vừa chạm phải thứ gì đó lạnh lạnh, trơn mềm, “A! Cái gì thế này!”

Hai cameramen cũng có chút hoang mang: “Chẳng lẽ là thật sự…”

Những ngày qua quay phim quá suôn sẻ, đến mức bọn họ gần như quên mất, nơi này từng được đồn đại là “hung trạch”! Thứ vừa rồi lọt vào khung hình, không chừng là…

“Chắc là có cửa sổ nào mở nên gió lùa vào thôi.”

Thứ kia chạy rất nhanh, hơn nữa xung quanh còn có ba người thường đi cùng. Tạ Vô Ngu lặng lẽ thu tay về, chấm dứt động tác bấm quyết niệm chú, đỡ lấy tay Hách Thu, dịu giọng trấn an: “Tôi nhớ công tắc đèn hành lang lầu hai ở ngay phía trước, để tôi đi bật.”

Ngón tay Tạ Vô Ngu ấm áp, Hách Thu động đậy đầu ngón tay, rồi tự nhủ chắc vừa rồi là ảo giác. Cô từ từ bình tĩnh lại: “Tôi đi cùng cậu.”

Hai cameramen liếc nhìn nhau, cũng đành cắn răng bám theo.

“Cạch” một tiếng, đèn bật sáng, hành lang rực rỡ, hoàn toàn chẳng thấy thứ gì.

Tạ Vô Ngu nghiêng đầu, lập tức trông thấy cánh cửa sổ cách đó vài mét đang mở toang, gió đêm thổi tung rèm cửa.

Hách Thu nhìn theo ánh mắt cậu, thở phào: “Đúng là cửa sổ mở thật.”

Tạ Vô Ngu lắng nghe khí tức âm u và yêu khí mỏng manh phảng phất trong gió, bình thản đáp lại: “… Ừ.”

Chỉ là trong lòng hai cameramen vẫn chưa thật sự yên tâm, đặc biệt là người chuyên quay Tạ Vô Ngu biết rõ thân phận tín đồ Đạo giáo của cậu sau khi đạo diễn hô kết thúc, sống chết bám theo đòi được vào phòng cậu bái Tam Thanh một cái.

Tạ Vô Ngu: “…”

Chịu luôn.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play