Edit Ngọc Trúc
Nghiêm túc bái lạy Tam Thanh xong, cameramen cuối cùng cũng yên tâm. Hắn hớn hở đi về phía Tạ Vô Ngu nói lời chào tạm biệt, mới đi được vài bước đã đụng phải đạo diễn đang lên lầu nghỉ ngơi.
“Sao lại thế này?” Đạo diễn khó hiểu nhìn cameramen mặt đầy hồng quang, rồi lại liếc về phòng Tạ Vô Ngu phía sau hắn, đột nhiên cảnh giác: “Cậu còn chưa quay về ngủ, ở đây làm gì?!”
“Không phải đâu đạo diễn……” Đạo diễn nhìn hắn như nhìn một kẻ biến thái, cameramen há hốc miệng, nghĩ bụng chẳng có gì phải giấu, bèn nói: “Lúc quay hôm nay hình như gặp phải cái gì đó, phòng Tạ lão sư chẳng phải cung phụng cái gì gì đó sao, tôi liền tới bái một bái.”
Hắn tiện miệng kể lại chuyện xảy ra hôm nay, đạo diễn nghe xong còn nửa tin nửa ngờ: “Trước đây tôi cũng mời đại sư tới xem rồi……”
Mặc kệ đạo diễn có tin hay không, hắn kéo luôn cameramen dưới lầu, cùng nhau xem lại vài đoạn video quay hôm nay.
Xem xong…… Cũng chẳng thấy có gì bất thường.
Cameramen cũng cảm thấy hơi kỳ quái, nghĩ một lát, “…… Vậy chắc là tôi hoa mắt nhìn nhầm rồi.”
Đạo diễn vốn đang buồn ngủ gần chết, giờ thấy không có việc gì thì cũng không truy cứu thêm, chỉ cố chịu đựng buồn ngủ nhắc lại một câu: “Tôi đã nói rồi, mời đại sư tới thì chẳng sai vào đâu được……”
Hắn phất tay bảo cameramen về nghỉ ngơi, còn mình bước lên mấy bậc cầu thang, không hề để ý đến phía sau, màn hình theo dõi mới đóng máy lại đột nhiên rung nhẹ, rồi lập tức biến mất vào bóng đêm.
…
“Sao có thể?! Tối qua tôi còn cùng lão Lâm dùng máy theo dõi ở đây mà xem, sao giờ lại không thấy đâu rồi?!”
Sáng sớm, Tạ Vô Ngu vừa xuống lầu liền nghe thấy tiếng đạo diễn gào lên đầy khí lực. Hắn tiện tay đỡ giúp một nhân viên đang vội vã xách thiết bị, đi qua chào hỏi Hách Thu đã đứng sẵn ở đó, rồi nhìn về phía đạo diễn đang cách đó không xa: “Hách Thu tỷ, xảy ra chuyện gì vậy?”
Hách Thu dậy sớm, đúng lúc biết chút chuyện, “Mấy cái máy theo dõi của tổ quay bị mất rồi.”
Cô dừng lại: “Hình như mất từ tối qua……”
Tổ tiết mục vốn không quá quý trọng mấy cái máy theo dõi, nhưng trong quay phim thì là vật không thể thiếu, nhất là hôm nay đã đến đoạn cuối. Giờ đột nhiên mất sạch, tiến độ e là phải chậm lại rồi.
Đạo diễn trong lòng vừa gấp vừa giận, một mặt gọi điện cho người mang máy mới tới, một mặt nhìn thời gian mất đoạn video giám sát, buồn bực không thôi nếu không phải người trong tổ động tay động chân, chẳng lẽ biệt thự này thật sự có cái gì đó không sạch sẽ?
Có khi nào phải đi phòng Tạ Vô Ngu bái tượng Tam Thanh một lần không……
Tạ Vô Ngu chẳng mấy để tâm tới suy nghĩ của đạo diễn. Nghe Hách Thu kể lại đầu đuôi sự việc, cậu bất giác nhớ đến lần trước các vị Tam Thanh từng cảnh báo “Tặc trộm hương”.
Chẳng lẽ là chỉ chuyện này? Tạ Vô Ngu có chút trầm ngâm.
Tìm loạn một hồi, mất máy theo dõi đến cái bóng cũng chẳng thấy. Trời dần sáng, đạo diễn nhìn sắc trời, không nhịn được mắng một câu.
Nhân viên tổ quay vẫn đang lục tung phòng khách lên tìm, Tạ Vô Ngu đứng xem một lúc, chợt nghe Hách Thu bên cạnh hỏi: “Tạ lão sư, cậu nói…… chuyện này có thể liên quan đến cơn gió tối qua không?”
Cô suy nghĩ rất lâu, vẫn cảm thấy tối qua rõ ràng sờ phải thứ gì đó có thực thể, chứ không chỉ là gió lạnh thổi qua.
Tạ Vô Ngu dừng lại một chút, mỉm cười: “Hôm qua chẳng phải đã kiểm tra rồi sao? Chỉ là cửa sổ mở thôi.”
“Cũng đúng……” Hách Thu mím môi, rồi lại cười, “Nhưng mà Tạ lão sư, cậu thật chẳng giống đạo sĩ tí nào.”
Tạ Vô Ngu không ngờ mình đã xây dựng hình tượng còn bị nói thế, không nhịn được hỏi: “Sao lại nói vậy?”
Hách Thu: “Thì, lúc này, chẳng phải cậu nên thao thao bất tuyệt giảng đạo lý quỷ thần cho tôi nghe, rồi tiện thể truyền đạo luôn à?”
Tạ Vô Ngu: “…… Truyền đạo trái phép là phạm pháp đấy.”
Hách Thu bật cười ha ha.
Hai người trò chuyện được một lúc, nghe đạo diễn không ngừng giục người đi lấy máy mới, nhưng nghĩ tới giao thông thủ đô, lại thấy hơi khó mà kịp.
Cuối cùng, đạo diễn gần như từ bỏ, ngã vào sô pha mà càu nhàu: “Chờ mấy cái máy mang tới, tôi đây chắc cũng…… Khoan đã.”
Đạo diễn như nghĩ ra cái gì, trợn tròn mắt nhìn Tạ Vô Ngu và Hách Thu: “Đúng rồi…… Ai nói nhất định phải chờ máy quay chứ?!”
Máy theo dõi không có, nhưng camera vẫn còn. Chỉ cần dựng cảnh quay ổn, phát sóng trực tiếp cũng đâu thành vấn đề.
Đạo diễn càng nghĩ càng thấy được, đặc biệt là tiết mục của họ vốn đang đánh vào đề tài hung trạch, nếu tận dụng phát sóng trực tiếp “đột phá” một chút, biết đâu lại tăng được độ hot?
Nói làm là làm, đạo diễn vỗ đùi, bảo người liên hệ nền tảng phát sóng trực tiếp, gọi hết khách mời tới thương lượng sửa lại kịch bản.
Về cơ bản vẫn giữ nguyên kế hoạch quay, chỉ là thêm một đoạn ở cuối lúc Tạ Vô Ngu bị “mưu sát”, đạo diễn thêm vào tiết mục “tụ âm hoàn hồn”, thậm chí còn đặc biệt chuẩn bị cho Tạ Vô Ngu một quỷ thế thân.
Tạ Vô Ngu: “……”
Tạ Vô Ngu chẳng để tâm việc chuyển sang phát sóng trực tiếp, chỉ là cậu cảm giác khí tức trong biệt thự, cứ thấy tối qua cái thứ kia nửa yêu nửa quỷ chưa rời đi, mà vẫn đang ẩn nấp đâu đó trong góc tối……
Cậu khẽ nhắm mắt, trong không khí như vẫn còn chút mùi tanh nhàn nhạt.
Tạ Vô Ngu định nhắc đạo diễn một câu, nhưng đạo diễn vốn còn định đi phòng cậu bái Tam Thanh giờ lại đột nhiên chẳng mê tín nữa, nhìn kịch bản sửa lại thì hài lòng không thôi, vội vã liên hệ phát sóng rồi bắt đầu quay, căn bản không cho Tạ Vô Ngu cơ hội mở miệng.
Tạ Vô Ngu thở dài, chỉ đành nhân lúc thay đồ, bấm tay niệm quyết, lại âm thầm dán thêm vài đạo phù ở các trấn vị trong biệt thự.
《Đại Minh Tinh》 ngày thường đều ghi hình rồi mới phát, fans các khách mời đã quen với việc đợi chiếu để kéo lượt xem, nhưng hôm nay tổ tiết mục không biết nổi hứng gì, đột nhiên thả ra một chuỗi phát sóng trực tiếp, tiêu đề nhìn vào cũng chẳng giống clip hậu trường……
Đạo diễn nhìn lượng người đổ vào thì cực kỳ hài lòng, cảm thấy quyết định phát sóng của mình quả thật anh minh tuyệt đỉnh.
“Tạ thanh tra, cậu nói cậu phát hiện biệt thự này che giấu bí mật?” Trần Hi mặc đồng phục điều tra viên gần giống Tạ Vô Ngu, nghiêng đầu hỏi.
Ba người họ bước đi trên hành lang tối om, giày da gõ xuống sàn nhà phát ra tiếng vang nhẹ. Hách Thu mặc âu phục, đi sau cầm một chiếc đồng hồ quả quýt cũ kỹ.
Màn hình phát sóng chậm rãi đẩy gần, Tạ Vô Ngu lặng lẽ cảm nhận luồng yêu khí mơ hồ trong không khí, vài giây sau mới phản ứng lại: “Cái gì?”
Trần Hi bật cười: “Tôi hỏi là, Tạ thanh tra nói bí mật của biệt thự là……”
Vô tình, ba người đã tới bên cánh cửa màu nâu sẫm. Theo kịch bản, lúc này Tạ Vô Ngu phải mở cửa, cùng Trần Hi tìm manh mối tiếp theo để dẫn dắt cốt truyện. Nhưng đúng lúc hắn định giơ tay mở cửa, một cơn tim đập dồn dập đột ngột ập đến, như đang cảnh báo điều gì.
Tạ Vô Ngu khựng lại một chút, phòng phát sóng lập tức phát hiện, đạo diễn ở bên cạnh nhìn lướt làn đạn, ra dấu tay với cậu.
Hách Thu cũng phát giác Tạ Vô Ngu có gì không ổn, trong lòng siết chặt, không nhịn được gọi: “Tạ thanh tra?”
Tạ Vô Ngu cụp mắt, tay ấn lên then cửa, bình tĩnh suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi chợt nhớ ra…… Mở cánh cửa này phải niệm chú.”
Hách Thu: “?”
Trần Hi: “??”
Đạo diễn: “???”
Kịch bản có đoạn này sao? Sao bọn họ không biết gì hết?!
Tạ Vô Ngu không có thời gian đoán suy nghĩ bọn họ, hơi che giấu một chút, tay kết thủ ấn, miệng lẩm nhẩm: “…… Hung uế tiêu tán, chính khí trường tồn.”
Âm cuối tan biến trong không khí.
Tạ Vô Ngu thở ra một hơi, ấn xuống mở cửa.
Cửa sổ mở toang, rèm vàng nhạt bay nhẹ trong gió. Tạ Vô Ngu bước vào trước, đảo mắt một vòng trong phòng, rồi tiếp tục theo kịch bản: “Trần tham trưởng, Hách tiểu thư, tôi nói bí mật biệt thự nằm trong căn phòng này……”
Hắn tìm ra đạo cụ mà tổ tiết mục đặt sẵn trong phòng, đang định gọi Trần Hi rời đi, liền thấy đạo diễn ở bên kia đang nói gì đó với nhân viên, ngay sau đó một diễn viên quần chúng hóa trang rùng rợn đột ngột lao vào!
“A ——” Hách Thu phối hợp hét lên, Trần Hi cảnh giác chắn trước mặt cô, vừa hoảng hốt gọi: “Tạ thanh tra, xảy ra chuyện gì?!”
Cậu biết cái quái gì chứ!
Tạ Vô Ngu sắc mặt trầm xuống, cảm nhận luồng yêu khí và âm khí nồng đậm tỏa ra từ người kia, lặng lẽ chắn hai người phía sau.
Diễn viên quần chúng nhìn động tác của Tạ Vô Ngu, nghiêng đầu nở nụ cười quái dị tà mị, giọng the thé: “Hì hì hì…… Mày chính là cái tiểu đạo sĩ tối qua xen vào việc người khác đấy à?”
Câu thoại này…… Sai kịch bản rồi! Đạo diễn bắt đầu nổi nóng, ra hiệu cho khách mời tùy cơ ứng biến.
Hách Thu ngẩn người, bước ra khỏi phía sau Tạ Vô Ngu.
Diễn viên quần chúng thấy thế càng cười toe toét, cánh tay lập tức vươn dài, suýt nữa chạm vào Hách Thu thì Tạ Vô Ngu ngón tay kết quyết, nhanh như chớp đánh mấy pháp quyết lên tay cô: “Thiêu!”
Diễn viên quần chúng đau đớn lùi lại, đúng lúc đụng phải cameramen đang vác máy đến.
Cameramen còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra khách mời sao lại đánh nhau với diễn viên quần chúng rồi? Nhưng đạo diễn chưa hô cắt, hắn cũng đành khiêng máy quay cẩn thận ghi hình tiếp.
Chỉ là…… tay diễn viên kia lạnh thật…… Không đúng, cả người đều lạnh băng……
Móng tay sắc nhọn đâm vào tay hắn, cameramen há miệng, liền thấy “người tin khoa học” Tạ Vô Ngu luôn miệng bài xích mê tín đột nhiên ra tay như gió, một tay kết thủ ấn kỳ dị, một tay bấm lá bùa dán lên mặt diễn viên.
Trước khi ngã xuống, trong đầu camera thoáng qua một ý nghĩ cuối cùng:
Thời đại mới tin tưởng khoa học kiểu gì thế này?!