Edit Ngọc Trúc
Cameramen rơi xuống “rầm” một tiếng trầm nặng, như thể mở ra cơ quan nào đó, hiện trường lập tức hỗn loạn cả lên. Đạo diễn sững người nhìn chằm chằm Tạ Vô Ngu một lúc, rồi lại nhìn “diễn viên quần chúng” đang bị cậu xách trong tay, chậm rãi hít vào một hơi.
Tạ Vô Ngu: “……”
Liếc thấy chiếc camera vẫn đang phát trực tiếp, Tạ Vô Ngu im lặng đặt người xuống, lặng lẽ dời khỏi phạm vi quay hình.
Đạo diễn run rẩy cắt sóng trực tiếp.
……
Trên Weibo và các diễn đàn, các kiểu bài đăng như vũ bão đổ về.
“Mấy người có coi buổi phát sóng trực tiếp lúc mới mở màn của 《Đại Minh Tinh》 không?! Đừng nói là chỉ có mình tôi thấy cái ‘diễn viên quần chúng’ cuối cùng trông không đúng chứ?!”
“Không chỉ diễn viên quần chúng không đúng đâu……”
“Phải nói là toàn bộ đều thấy kỳ quặc ấy! Tôi thề cái diễn viên đó lúc vừa phóng ra thì móng tay vẫn bình thường, mà cái cảnh cuối ấy, ngọa tào, tay đó còn là tay người sao?!”
“Còn cả cái khách mời bay bay gì đấy, hình như tên là Tạ Vô Ngu? Đoạn cuối tôi còn chụp lại được, mọi người xem đi, mặt cái diễn viên kia có phải bị cậu ta dán phù không?! Rồi lại nhớ tới câu thoại lúc đầu ‘tiểu đạo sĩ’, ôi mẹ ơi càng nghĩ càng thấy rợn! [Ảnh mờ mờ Tạ Vô Ngu tay cầm hoàng phù.jpg]”
“Emmmm mấy bác có thể đang nghĩ quá rồi? Không chừng là chiêu trò của tổ chương trình ấy chứ? 《Đại Minh Tinh》 trước giờ hay mấy trò này mà.”
“Được, cứ cho là tổ chương trình cố ý sắp xếp, nhưng chẳng lẽ không phải cũng nên theo kịch bản sao? Mấy người đó mặc đồ nhìn phát là đồ châu Âu thời trước thế kỷ cơ mà, còn con ‘quỷ’ kia vừa mở miệng đã gọi Đạo gia? Khách mời giơ tay thì là hoàng phù Trung Quốc?! Tôi thấy giống thật hơn.”
“Tôi cũng thấy thế. Không biết mọi người có để ý không, lúc cái ‘diễn viên quần chúng’ kia phóng ra, biểu cảm của Hách Thu rất kỳ lạ…… Như thể bị khống chế ấy? [Ảnh Hách Thu bị mê hoặc.jpg]”
“…… Biểu cảm của Hách Thu đáng sợ thật, nổi hết da gà.”
“Vậy rốt cuộc 《Đại Minh Tinh》 định làm số đặc biệt kiểu hung trạch, kết quả thật sự đụng phải quỷ? Vậy thì Tạ Vô Ngu…… chẳng lẽ thật sự biết tróc quỷ???”
“Nghe ông anh họ làm trong giới kể, Tạ Vô Ngu là người theo Đạo giáo thật đấy, đi ghi hình còn mang theo tượng Tam Thanh với lư hương nữa……”
“??? Cậu ấy là đạo sĩ Mao Sơn á?”
“Chắc là vậy??? Có bán phù không vậy?”
Đại khái do "sự kiện nháo quỷ" lần này quá hiếm lạ, lúc đầu chỉ có khán giả xem livestream lên tiếng, sau đó có người đăng video cắt từ buổi phát sóng lên, lập tức khiến đề tài bùng nổ, nhanh chóng leo lên hot search ——
#đại minh tinh nháo quỷ#
#TạVôNguMaoSơnđạosĩ#
#nguyênlýquỷthượngthân123#
#mọi ngườimua phù#
……
Trên mạng rôm rả bàn tán, còn Tạ Vô Ngu hoàn toàn không biết gì về việc mình bị gọi thành đạo sĩ Mao Sơn. Sau khi dùng phù trừ âm khí ở vết thương của cameramen, cậu xách “diễn viên quần chúng” kia về phòng.
Giờ thì đạo diễn cũng không dám cản trở, chỉ biết ngơ ngác nhìn cậu lên lầu.
…… Haizz.
Thứ bám trên người diễn viên kia toàn là yêu khí và âm khí. Tạ Vô Ngu khấn một tiếng với tượng thần, lấy tro trong lư hương rắc thành vòng trên mặt đất, rồi cầm một xấp phù trấn tà trong tay, lúc này mới gỡ tấm phù đang dán trên trán đối phương xuống.
“Là mày tự ra, hay muốn tao đánh ra?” Tạ Vô Ngu hỏi.
Đôi mắt diễn viên đảo đảo vài vòng, Tạ Vô Ngu giơ tay lên, cả nắm phù vàng trong tay sáng rực.
“…… Tao tự ra.”
Giọng nó lúc này không còn bén nhọn âm trầm như trước, ngược lại non nớt như trẻ con, mang theo chút uỷ khuất.
Tạ Vô Ngu không động đậy.
Thứ kia thấy cậu không dễ dỗ, đành rùng mình, một bóng dáng mơ hồ từ từ lăn ra ngoài, chưa đợi Tạ Vô Ngu kịp phản ứng thì đã phóng thẳng về phía cửa sổ.
“Ngao—” một tiếng tru vang lên, thứ kia đạp lên vòng tro, “xì xì” bốc khói đen, đau đến mức phải rụt móng vuốt lại.
Đúng vậy, móng vuốt.
Tạ Vô Ngu nhìn thứ suýt chút nữa khiến cả tổ tiết mục náo loạn: bộ lông cam hồng, tai nhọn dựng đứng, cái đuôi xù to lông mượt trông rõ từng sợi ——
Nghĩ đến luồng âm khí dày đặc kia, Tạ Vô Ngu hiểu ra, thì ra là một con Hồ Quỷ.
Sau khi bị tro đốt bức ra chân thân, yêu khí và âm khí trên người Hồ Quỷ cũng nhạt đi đôi chút. Nó rụt vuốt ngồi xổm trong vòng tro, tức tối lầm bầm: “Chỉ hù dọa có chút thôi mà, có cần dùng cả lò hương với phù trấn tà lên người tao không……”
Tạ Vô Ngu đỡ diễn viên lên giường, nghe vậy nhướng mày, trong tay hoàng phù như muốn động: “Chỉ hù dọa có chút?”
“……” Được rồi, còn trộm đồ.
Hồ Quỷ “phốc phốc” phun ra mấy camera giám sát, còn lẩm bẩm: “Thứ này vô dụng lắm! Mò mẫm cả buổi cũng chẳng làm được gì!”
Mày không cắm điện, đương nhiên không thấy rồi. Tạ Vô Ngu thầm nghĩ, ánh mắt dừng lại trên người Hồ Quỷ.
Lúc trước cậu đã mơ hồ có cảm giác, thực lực của con Hồ Quỷ này hình như không đúng với suy đoán.
Hồ Quỷ bị cậu nhìn đến rợn tóc gáy, cuộn đuôi rụt vào trong, gượng gạo: “Nhìn… nhìn cái gì mà nhìn!”
Tạ Vô Ngu buột miệng đáp: “Mày không nhìn tao, sao biết tao đang nhìn mày?”
Hồ Quỷ: “……”
Tạ Vô Ngu nói một câu thì cũng không quên kiểm chứng suy đoán của mình, hỏi: “Mày từ địa phủ trốn ra đúng không?”
Thực lực thì kém, nhưng âm khí lại đậm đặc như lão quỷ tồn tại lâu năm, nếu không phải cậu cảm giác sai, thì chứng tỏ con Hồ Quỷ này vừa mới được triệu ra từ địa phủ, âm khí còn chưa kịp tan.
Vừa nghe hỏi thế, tai Hồ Quỷ dựng thẳng, cảnh giác: “Liên quan gì tới mày?!”
Tạ Vô Ngu thấy phản ứng này hơi kỳ lạ, chỉ chỉ tượng Tam Thanh trên bàn: “Tao là đạo sĩ tu tại gia.”
Đương nhiên có liên quan rồi.
Hồ Quỷ: “……”
Tạ Vô Ngu thấy nó im lặng, dịu giọng thở dài: “Không muốn nói cũng không sao……”
Mắt Hồ Quỷ sáng lên, liền thấy Tạ Vô Ngu thong thả rút ra một lá trấn quỷ phù, rồi từ trong rương lôi ra một cây kiếm gỗ đào nho nhỏ: “Tao đưa mày đi địa phủ, hỏi mấy âm sai sẽ biết.”
Phi! Đưa về địa phủ đâu cần trấn quỷ phù với kiếm gỗ đào, chỉ cần làm nghi thức dẫn hồn là được mà!
Tạ Vô Ngu nói: “Tao học chưa tinh.”
Hồ Quỷ tức đến dựng lông, thấy cậu thật sự định dán phù lên người mình, sợ đến mức lông cả người dựng đứng, che vuốt, cắn răng: “Tao nói! Tao nói!”
Tạ Vô Ngu cười dịu dàng, lại thu phù về.
Hồ Quỷ xoa móng vuốt: “Thật ra chuyện là như này……”
Nó đúng là từ địa phủ ra. Nhưng không phải trốn mà là đi theo trình tự, được người ta triệu hồi.
“Có âm sai dẫn đường cho tao, sau đó tao nghe thấy có người gọi tên mình, thế là liền xuất hiện……”
Nhưng sau khi xuất hiện thì lại không thấy người gọi mình đâu, loanh quanh một vòng, nó liền muốn tới tòa nhà to nhất gần đó xem thử.
Chính là căn biệt thự mà Tạ Vô Ngu đang ở.
“Phòng tầng hai đầy âm khí, cũng là mày để lại?” Tạ Vô Ngu nhớ lại lúc mình mới tới.
“…… Tao chỉ ở đó hai ngày.” Nó cũng biết âm khí nặng không tốt với người thường, nên cứ hai ngày là đổi chỗ.
Ánh mắt Tạ Vô Ngu dao động, dừng lại trên người diễn viên vẫn còn hôn mê.
Hồ Quỷ thấy cậu muốn nói gì đó, tức tối: “Tao đâu có làm gì đâu! Chỉ là……”
Chỉ là cảm thấy trong phòng có Đạo gia, muốn hù dọa chút… rồi lừa ít lợi lộc.
Ai ngờ cái Đạo gia kia lại thật sự có chút bản lĩnh, vây nó lại không thoát được.
Tạ Vô Ngu nghe xong, trong lòng biết nó vẫn giấu giếm vài chuyện, nhưng thấy con Hồ Quỷ kia đảo tròn mắt, cũng đoán hỏi nữa chẳng có ích gì, liền kết mấy đạo pháp quyết, ấn lên mạch máu nó, nói: “Được rồi, trước khi tìm được người gọi mày, thì đi theo tao.”
Hồ Quỷ không muốn chút nào. Nhưng ở dưới mái hiên, không cúi đầu không được, Tạ Vô Ngu vừa đánh mấy thủ quyết, nó đã không khống chế nổi, loạng choạng biến thành một con hồ ly nhỏ màu hồng móc khóa, “bộp” một tiếng bị Tạ Vô Ngu chộp lấy.
Tạ Vô Ngu xoa bộ lông xù xù của móc khóa, như đang suy nghĩ điều gì.
Cứ mang về cục xem đã.
Cậu nhét móc khóa vào túi, nhớ ra đám đạo diễn vẫn còn đang chờ dưới lầu, không khỏi cau mày.
Cũng không biết phát sóng trực tiếp đã ghi lại bao nhiêu…
Rửa tay, dâng hương cho Tam Thanh xong, Tạ Vô Ngu mở cửa xuống lầu, vừa cúi đầu liền nhìn thấy gương mặt u oán của đạo diễn.
Tạ Vô Ngu: “……”
Nhân viên hậu trường bị đạo diễn mắng cho một trận liền tan tác hết, trong phòng khách chỉ còn lại vài người: đạo diễn, Trần Hi, Hách Thu. Thấy Tạ Vô Ngu xuống, cả đám đồng loạt ngẩng đầu, đờ đẫn nhìn cậu chằm chằm.
“Đạo diễn.” Tạ Vô Ngu chủ động mở lời trước.
Đạo diễn cầm điện thoại, gọi một tiếng đầy sâu xa: “Tạ đại sư.”
Tạ Vô Ngu: “…… Không cần gọi kiểu đó.”
Cậu biết đạo diễn và mọi người đang chờ cậu giải thích, liền lựa chọn những gì có thể nói: “…… Thứ đó hiện giờ đã đi rồi, Tiểu Triệu tiêu hao quá nhiều tinh lực, vẫn chưa tỉnh lại, nhưng chắc sẽ không ảnh hưởng đến quá trình ghi hình sau này.”
Hiện tại còn quay cái gì nữa? Bây giờ… chương trình của bọn họ sắp bị gắn mác “mê tín phong kiến” đến nơi rồi!
Đạo diễn lúc Tạ Vô Ngu đang xử lý Hồ Quỷ đã tranh thủ lướt Weibo, vừa nhìn thấy đầy trang “Đại minh tinh nháo quỷ”, thật sự nghẹn họng không thốt nổi lời.
Ông vốn định mượn một phen tạo độ hot, nhưng cũng đâu có định biến cả chương trình thành trò mê tín phong kiến đâu!
Giờ thì hay rồi, video phát sóng trực tiếp bị người ta cắt ra tung bay khắp nơi, muốn bác bỏ tin đồn cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Tạ Vô Ngu khẽ cau mày: “Trên mạng đang nói gì?”
Cậu rốt cuộc là người thật sự bắt được quỷ, đạo diễn dù trong lòng có ngổn ngang, vẫn vô cùng tôn trọng, đưa điện thoại sang cho cậu: “Phát hiện hơi muộn, giờ trên mạng đã có không ít người bàn tán rồi.”
Tạ Vô Ngu cúi mắt nhìn điện thoại ông ta một lúc, sau đó lại mở điện thoại mình lên xem, sắc mặt hơi nghiêm lại: “Không đúng.”
Đạo diễn: “?”
Tạ Vô Ngu: “Họ đoán sai rồi, tôi không phải Mao Sơn.”