Edit Ngọc Trúc
Trọng điểm là cái này sao!
Quan trọng là cái này sao!
Biểu cảm của đạo diễn vặn vẹo đến mức khó tả, nhưng khi nhớ lại cảnh mình tận mắt thấy Tạ Vô Ngu “bụp” một cái khiến diễn viên quần chúng Tiểu Triệu hôn mê, ông lại từ từ nuốt hết tiếng gào thét vào bụng, cố gắng dịu giọng: “Ừm… lời đồn kiểu này đúng là hơi quá đáng.”
Tạ Vô Ngu không nhịn được: “…… Phụt.”
Đạo diễn lặng lẽ liếc cậu một cái.
“Khụ, ngài nói đúng, quả thật không thể để lời đồn lan ra nữa.” Tạ Vô Ngu ho nhẹ một tiếng, cúi đầu lướt qua phần bình luận, “Ý bên tổ chương trình là sao?”
Ý của tổ chương trình đương nhiên là muốn tung ra thông báo bác bỏ tin đồn. Nhưng đoạn phát sóng trực tiếp kia có quá nhiều người đã xem, Tạ Vô Ngu thì thực sự là một đạo sĩ thắp hương cầu thần ngay giữa trường quay… cái thông báo bác bỏ tin đồn này nên viết sao cho thuyết phục thì đúng là đau đầu.
Tạ Vô Ngu cũng lặng lẽ trầm mặc một lúc.
Tuy ban đầu cậu chỉ định tới đây để “đánh nước tương” rồi lấy cái chứng nhận thực tập mang về, nhưng cũng không thể phủ nhận chuyện Hồ Quỷ đột ngột xuất hiện rồi nhập vào diễn viên quần chúng đúng là có dính dáng ít nhiều đến việc cậu làm mấy hoạt động mang tính “mê tín phong kiến” trong tổ tiết mục…
Tạ Vô Ngu suy nghĩ một chút, nói: “Thế thì cứ nói thẳng là tổ chương trình chuẩn bị một ‘món quà ẩn’ cho khán giả trong buổi livestream thì sao?”
Đạo diễn nhíu mày: “…… Chính cậu nghe còn thấy tin được à?”
Tạ Vô Ngu chính khí lẫm liệt: “Tôi tin đấy.”
Cậu nói nghe nghiêm túc cực kỳ, đạo diễn nhìn cậu chằm chằm trong chốc lát, cuối cùng cũng lặng lẽ dời mắt.
Nhìn kiểu gì cũng thấy có chút khả thi thật.
Tạ Vô Ngu thực ra chỉ thuận miệng nói đại, ai ngờ đạo diễn sau khi suy nghĩ cẩn thận lại thấy đúng là có thể làm được.
Dù sao kiểu gameshow như thế này cũng chẳng ai thực sự quan tâm có gắn mác “mê tín” hay không, chỉ cần đừng khiến cấp trên khó xử là được. Làm một bài thanh minh mập mờ cho có lệ, rồi hậu kỳ đẩy thêm một đợt truyền thông, biết đâu còn tạo thêm được độ hot, kéo cao rating cũng nên.
Còn chuyện khán giả có tin hay không?
Quan trọng sao? Không quan trọng.
Quan trọng là họ đã “bác bỏ tin đồn”, khán giả muốn đồn đoán thế nào thì cũng chẳng liên quan đến tổ tiết mục nữa.
Về phần bác bỏ tin đồn ra sao, làm thế nào để viết thông báo?
Đạo diễn ngẩng đầu liếc nhìn Tạ Vô Ngu: “Vô Ngu à……”
Tạ Vô Ngu nghe vậy theo phản xạ ngước mắt lên: “Hửm?”
Đạo diễn nói: “Giúp thắp hương một chút nhé?”
Tạ Vô Ngu: “……”
Đạo diễn một khi nghĩ thông suốt rồi thì trong đầu chỉ còn toàn là kế hoạch đẩy rating lên vùn vụt, quên luôn mệt mỏi, quên luôn chuyện mê tín hay không mê tín, kéo Tạ Vô Ngu quay hẳn một đoạn video dài, rồi mới thần thần bí bí thu dọn đồ, gọi nhân viên trở về chuẩn bị cho đợt ghi hình buổi tối.
Lúc trước Hồ Quỷ náo loạn, ngoài Hách Thu, Trần Hi và vài khách mời ra, chỉ có đạo diễn, phó đạo diễn và vài quay phim chứng kiến tận mắt. Nhưng dù những người khác không trông thấy, thì lúc nghe đạo diễn bảo “lảng tránh”, trong lòng họ cũng đoán ra được đại khái. Giờ nghe đạo diễn gọi quay lại, chắc là mọi chuyện đã được xử lý xong?
Vì tò mò ai là người xử lý, những ai từng xem video livestream trên mạng đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Tạ Vô Ngu.
Ánh mắt đó mang theo đủ loại cảm xúc nóng rực, Tạ Vô Ngu như thể chẳng thấy gì, bình tĩnh tiếp tục theo kịch bản quay tiếp phần còn lại.
Không còn Hồ Quỷ quấy nhiễu, cái gọi là “hung trạch” cũng chỉ là một căn biệt thự hết sức bình thường. Mọi người thuận lợi hoàn thành nốt mấy cảnh cuối, phần còn lại không còn liên quan đến Tạ Vô Ngu nữa.
Ăn bữa “cơm đóng máy” với tổ tiết mục xong, Tạ Vô Ngu khéo léo từ chối lời mời hợp tác lâu dài của đạo diễn đã trở lại bình thường, tặng thêm mười tấm bùa bình an rồi mới kéo rương hành lý đựng đầy đồ “phong kiến mê tín” rời khỏi biệt thự.
Lạc Tần đã lái xe đến chờ sẵn từ lâu.
Tạ Vô Ngu ngước mắt liếc nhìn, cẩn thận đặt rương hành lý chứa tượng Tam Thanh lên xe, rồi ngồi vào hàng ghế sau.
Lạc Tần vừa lái xe, vừa lén nhìn Tạ Vô Ngu qua gương chiếu hậu, do dự một chút rồi mở miệng: “Sư thúc……”
Tạ Vô Ngu mở mắt: “Gì?”
“…… Người trong tổ tiết mục ai cũng dễ ở chung chứ?” Lạc Tần ấp úng hỏi.
“Cũng ổn.” Tạ Vô Ngu nghiêng đầu nghĩ một chút, móc ra tấm danh thiếp đạo diễn đưa, đưa tới: “Đây là danh thiếp cá nhân của đạo diễn, anh cầm lấy.”
Lạc Tần đang lái xe, không tiện đưa tay, Tạ Vô Ngu cũng không ép, rút tay lại rồi tiện tay ném danh thiếp vào túi tạp vật phía sau ghế lái, khoanh tay nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Ơ?” Giờ thịnh hành đến mức xe nào cũng phải khai quang rồi sao?
Một chiếc xe con màu đen chầm chậm lướt qua bên cạnh, Tạ Vô Ngu vừa nhìn đã thấy trên xe lấp lóe ánh kim nhàn nhạt mà người thường không thấy được, còn có hai con dã quỷ đang liên tục va vào mặt kính xe, không biết sao cậu lại liếc vào trong xe một cái.
Cửa kính xe chỉ hạ xuống một nửa, qua khe hở đó, Tạ Vô Ngu nhìn thấy một gương mặt nam nhân hơi tái nhợt, âm khí mờ mờ quẩn quanh hàng lông mày lạnh lùng kia, nhưng lại không có vẻ gì là âm u.
Cũng không có mùi tội nghiệt.
Tạ Vô Ngu trong đầu xoay một vòng, rút hai tấm hoàng phù ném ra, thu lại hai con dã quỷ kia. Phía trước, Lạc Tần gọi cậu thêm một tiếng, Tạ Vô Ngu quay đầu lại, vừa vặn bỏ lỡ ánh mắt người trong xe đang nghiêng qua nhìn mình.
Dòng xe bắt đầu thông thoáng dần, Lạc Tần vững vàng lái vào khoảng trống giữa dòng xe, nói: “Sư thúc, người thật sự không định ở lại đế đô sao? Dù không bước chân vào giới giải trí, chỉ dựa vào bản lĩnh của người……”
Lạc Tần trở thành đệ tử trên danh nghĩa của Thanh Thủy Quan vì mệnh cách phạm âm, dễ bị thứ không sạch bám theo, cần mượn khí của Thanh Thủy Quan để sống bình thường. Cũng vì từng trải qua chuyện đó, nên anh ta mới biết người có bản lĩnh thật sự như Tạ Vô Ngu trên đời này không nhiều, huống chi đế đô rồng rắn lẫn lộn, âm khí cũng nặng. Nếu Tạ Vô Ngu ở lại, biết đâu có thể giúp Thanh Thủy Quan phát dương quang đại?
Anh ta nhìn Tạ Vô Ngu, cảm thấy cậu không giống kiểu người chán ghét con đường này.
Chiếc xe lúc nãy đã lẫn vào dòng xe đông đúc mất hút. Tạ Vô Ngu thu lại ánh mắt, hơi mỉm cười, thâm sâu khó lường: “Cậu biết gì chứ, sư thúc của cậu còn đang chờ thiên mệnh đến mà.”
Lạc Tần: “……” Tuy có nghe mấy vị sư thúc khác trong quan nói vị tiểu sư thúc này mang thiên mệnh gì đó, nhưng chính chủ nói ra thì vẫn thấy là lạ.
Đến dưới lầu chung cư nơi Tạ Vô Ngu ở, cậu kéo hành lý xuống xe, không quên quay lại dặn: “Nhớ ngày mai mang chứng nhận thực tập tới cho tôi đấy.”
……Rốt cuộc lần này cậu thật sự đến chỉ vì cái chứng nhận thực tập sao? Lạc Tần bất đắc dĩ đáp: “Biết rồi.”
Tạ Vô Ngu lúc này mới hài lòng gật đầu, kéo vali hành lý lên lầu.
Căn hộ này là cha mẹ cậu để lại, diện tích tuy hơi nhỏ nhưng bố trí rất ấm cúng. Chung cư nằm gần khu đại học, suốt mấy năm học đại học cậu đều ở đây. Chỉ là chờ tốt nghiệp xong chắc cũng phải quay về Thanh Thủy Quan, đến lúc đó đem căn phòng này cho sinh viên thuê cũng không tệ.
Tạ Vô Ngu vừa tắm vừa nghĩ kế hoạch sau khi tốt nghiệp, tắm xong cầm lấy điện thoại thì thấy mấy cuộc gọi nhỡ của sư phụ, liền vội vàng gọi lại.
“Alo, sư phụ?” Sư phụ của Tạ Vô Ngu chính là quan chủ Thanh Thủy Quan. Sau khi cha mẹ qua đời, ông chính là người nuôi lớn cậu, tình cảm rất sâu, đối với Thanh Thủy Quan cũng có cảm giác trách nhiệm mạnh mẽ.
“Alo, Vô Ngu à? Chứng thực tập chuẩn bị xong chưa?” Nguyên Đường hỏi.
Tạ Vô Ngu đáp: “Dạ, đã nhờ Lạc sư điệt giúp làm xong rồi, mai lấy được là có thể về.”
Nguyên Đường: “Không được, con chưa thể về đâu.”
Tạ Vô Ngu: “???”
“Vi sư vừa mới gieo cho con một quẻ,” Nguyên Đường nhìn quẻ tượng trước mặt, gương mặt già nua giãn ra, “Lần này quẻ tượng có biến.”
Tạ Vô Ngu kinh ngạc: “Có biến?”
Giống như Lạc Tần, mệnh cách của Tạ Vô Ngu cũng rất đặc biệt, nhiều năm nay, cho dù Nguyên Đường có gieo bao nhiêu lần thì quẻ tượng vẫn luôn trống rỗng. Nhưng lần này, quẻ tượng cuối cùng đã thay đổi.
“Lần này là quẻ Truân.”
Tạ Vô Ngu nhanh chóng nhớ lại lời giải về quẻ Truân trong đầu.
Truân nghĩa là “tích trữ”, chủ quẻ là Chấn, khách quẻ là Khảm. Chấn tượng trưng cho sấm sét “Tiếng sấm đầu xuân lay động vạn vật”, hàm nghĩa sinh khởi, là điểm khởi đầu mới. Còn Khảm tượng trưng cho nước, nước chảy xuống, có ý suy sụp, nhưng cũng có thể nhấn chìm người, nâng thuyền lớn, đập vào đá tảng, tràn lan khắp nơi. Quẻ Truân mang theo hy vọng sinh sôi, nhưng cũng có thể là chín chết một sống.
Nhưng bất kể thế nào, với Tạ Vô Ngu, đây vẫn là một cơ hội. Biến động trong quẻ tượng chỉ xuất hiện sau khi cậu quay về đế đô. Nguyên Đường từ tốn thu lại quẻ đồ, nói: “Con trước kia làm gì với Lạc sư điệt thì giờ cứ tiếp tục làm cái đó đi. Chờ vi sư tìm ra nguyên nhân quẻ tượng thay đổi rồi hẵng trở về.”
Mới vừa từ chối lời mời ở lại của Lạc Tần với lý do chỉ cần chứng thực tập, giờ Tạ Vô Ngu: “……”
Hôm sau, khi Lạc Tần mang chứng thực tập đến, lại thấy tiểu sư thúc nhà mình mặt mày điềm tĩnh hỏi có thể tiếp tục làm nghệ sĩ trong công ty không, Lạc Tần hoàn toàn choáng váng: “Ở đâu ra con dã quỷ nào dám chiếm thân thể tiểu sư thúc tôi!”
Cẩn thận kẻo bị tiểu sư thúc ném một tấm bùa đánh chết đấy!
Tạ Vô Ngu lạnh nhạt: “Không đoạt xác, không nhập hồn, thuần 24K vàng ròng sinh viên tốt nghiệp chính quy, đang xả hàng ưu đãi.”
Lạc Tần dè dặt: “Tiểu sư thúc thật sự muốn... tiếp tục làm nghệ sĩ sao?”
Tạ Vô Ngu mỉm cười.
Lạc Tần rụt cổ lại vì thấy hơi rợn, “Vậy để con đi sắp xếp một chút.”
Tuy rằng Tạ Vô Ngu đột nhiên đổi ý khá kỳ lạ, nhưng không thể phủ nhận vẻ ngoài và khí chất của cậu đặt trong giới giải trí hiện tại đều là hàng top. Giờ chính cậu đưa thân tới, Lạc Tần có bỏ qua mới là lạ. Sau khi nhận được xác nhận rõ ràng từ Tạ Vô Ngu, Lạc Tần nhanh chóng thu xếp mọi việc ổn thỏa.
Cùng lúc đó, tập mới nhất của 《Đại Minh Tinh》 cuối cùng cũng chuẩn bị lên sóng.
Tác giả có lời muốn nói:
Công: Thấy tôi không? Tôi đã xuất hiện một phần tư trang giấy rồi đấy!
Tạ Ngư Ngư: Thấy, là người phung phí làm phép khai quang cho xe hơi đó.
Công: ? (Không phải phung phí mà QAQ)