Edit Ngọc Trúc
Đạo diễn cuối cùng cũng không nhịn được mà lén tung đoạn video ghi lại cảnh Tạ Vô Ngu niệm kinh lên.
“???”
“Không phải chứ, tôi thật sự không nghĩ có một ngày lại thấy một khách mời gameshow lên chính weibo của chương trình… tụng đạo kinh.”
“Đừng nói chứ, tụng nghe cũng hay thật đấy, nhịp điệu rất đặc biệt, cảm giác cũng rất… rất linh hoạt kỳ ảo?”
“Chương trình livestream còn có cả màu trứng phục sinh nữa, cách trình bày đúng là đỉnh, tôi có thể nói là tôi tin được không _”
“Ách, vậy mà là diễn thật sao???”
“Nhưng tôi thật sự thấy buổi livestream kia rất quái, nhìn không giống tiết mục dàn dựng chút nào…”
“Nháo quỷ hay không thì tôi không biết, tôi chỉ thấy Tạ Vô Ngu tụng kinh xong còn nghiêm túc nói mình không phải đạo sĩ Mao Sơn, mà là tín đồ Chính Nhất Giáo, đáng yêu muốn xỉu luôn ấy [tim đập.jpg]”
“A, đây là thời gian phổ cập kiến thức tôn giáo sao? Tạ Vô Ngu thật sự là tín đồ Đạo giáo à, sao tôi lại thấy cậu ấy học tuyển tập Marx còn giỏi hơn tôi?”
“Có khi nào là vì không làm đảng viên được nên mới đi làm đạo sĩ không…”
“Đậu má, chương trình này nghiện thật!”
…
Sự kiện livestream vừa hạ nhiệt đôi chút, chương trình lại bất ngờ tung video đính chính, lập tức làm bùng nổ dư luận lần nữa. Rất nhiều dân hóng hớt lại ùa vào. Nhưng chương trình sớm đã liên hệ với fan chuyên nghiệp và thủy quân, điều hướng bình luận và chia sẻ theo đúng kịch bản, thế nên bình luận chỉ trích họ "diễn trò nháo quỷ" thật sự cũng không nhiều, phần lớn đều bị dẫn dắt theo hướng chương trình cố tình tạo hiệu ứng để quảng bá.
Dù sao thì nếu thật sự có chuyện nháo quỷ trong buổi livestream, chương trình đáng lẽ phải cố tình che giấu, sao lại để khách mời thoải mái tụng đạo kinh, giảng giải khoa học và thừa nhận mình là… đạo sĩ thật à không, hình như cũng không hẳn là đạo sĩ?
Tóm lại, sau hai lần lên hot search đầy rầm rộ, cư dân mạng nghi ngờ chương trình chỉ đang chiêu trò để nổi tiếng cũng không thể phủ nhận là hai đoạn video đã thật sự khiến một bộ phận người bắt đầu quan tâm đến chương trình; mà những người vẫn kiên trì tin vào giả thuyết nháo quỷ, sau khi xem xong màn "đính chính", lại càng không cam lòng, lén click vào tổng hợp các phân cảnh giải trí, thề phải tìm ra sơ hở chứng minh suy đoán của mình là đúng...
Nói chung, tập này của 《Đại Minh Tinh》 rating bùng nổ, còn Tạ Vô Ngu nhân vật trung tâm của chủ đề lại càng thu về không ít fan mới.
Chỉ là, những người tìm đến vì các hashtag như #đạo_sĩ_tụng_kinh#, #bắt_quỷ_diễn_kịch_không_tệ#, #tụng_đạo_kinh_rửa_tội_thể_xác_và_tâm_hồn#... có vẻ phong cách khá kỳ lạ. Ngoài việc vừa lên liền gọi Tạ Vô Ngu là “đại sư”, họ còn bình luận hỏi cậu xem đạo quán của mình có coi trọng biểu diễn nghệ thuật không, có thể giúp xử lý mấy vụ pháp sự đơn giản hay không.
Còn những fan lâu năm của Tạ Vô Ngu, từng yêu thích cậu vì vai nam thứ trong một bộ phim thần tượng, sau khi hiểu rõ về thiết lập nhân vật mới và phong cách fan mới, cũng chỉ biết do dự mà gõ ra một dòng bình luận:
“Ca ca sắp tới là định diễn luôn vai đạo sĩ Mao Sơn thật à?”
Tạ Vô Ngu: “…”
Thôi kệ.
Lần đầu tiên cảm thấy mình hoàn toàn hòa nhập vào giới nghệ sĩ, Tạ Vô Ngu lặng lẽ tắt Weibo, thầm nghĩ, thôi cứ xem tiếp theo có lịch trình gì đã.
Độ thảo luận hiện tại của cậu rất cao, nhưng loại đề tài lan truyền theo hướng kỳ lạ thế này, hiệu quả thường chỉ kéo dài trong thời gian ngắn. Lạc Tần thì từ đầu đã một lòng muốn nâng cậu thành nghệ sĩ nổi tiếng, dĩ nhiên sẽ không để cậu lãng phí sức nóng này, chẳng bao lâu sau đã sắp xếp cho cậu vài lịch thông cáo.
Trong đó có một cái vào ngày mai là buổi thử vai của một đoàn phim cổ trang. Đoàn phim đó quy mô không lớn, nhưng trước đây từng sản xuất vài bộ phim truyền hình có rating ổn, Lạc Tần đã nỗ lực dùng hết mối quan hệ trong giới để giành cho cậu một vai nam phụ thứ tư.
Tạ Vô Ngu xác nhận lại giờ thử vai ngày mai, lúc này mới lười biếng duỗi người, đi tắm rửa, thay đạo bào, bắt đầu buổi vãn khóa hằng ngày.
Nghi lễ vãn khóa của Đạo giáo có đôi chút khác biệt tùy theo phái và khu vực. Tạ Vô Ngu tin vào Chính Nhất Nhất phái, nên ngoài việc dâng hương kính đuốc Thiên Tôn thần quân, còn phải tụng kinh vận khí, đọc ba bộ kinh, để khóa luyện công phu của bản thân, cũng là một dạng tu hành.
Ba bộ kinh thường tụng vào buổi tối của Thanh Thủy Quan gồm 《Cứu Khổ Bạt Tội Diệu Kinh》, 《Thăng Thiên Đắc Đạo Kinh》, 《Giải Oan Bạt Tội Kinh》 — Tạ Vô Ngu đã học thuộc từ nhỏ, không cần phải mở kinh văn ra xem. Cậu khoanh chân ngồi trên đệm hương bồ, đầu hơi cúi, bắt đầu bước vào vận khí hư.
Kinh văn khó hiểu, phối hợp với âm điệu đặc biệt, được Tạ Vô Ngu niệm rõ ràng, vang vọng trong đêm tối lại càng mang theo cảm giác huyền ảo khó tả.
Một luồng âm khí chậm rãi hình thành ngoài cửa sổ, hóa thành bóng dáng một người đàn ông trung niên mặc đồ rách nát. Một lát sau, bên cạnh hắn lại xuất hiện thêm một nữ quỷ toàn thân đầy máu, nửa khuôn mặt bị nghiền nát như thịt vụn.
Tiếp đó còn có tiểu quỷ chết yểu khóc thút thít, lão quỷ chết già tại nhà, nam quỷ trẻ tuổi nhảy lầu mà chết… Mười con ma mới chen chúc trước cửa sổ nhà Tạ Vô Ngu, gương mặt ngơ ngác, lặng lẽ lắng nghe tiếng tụng kinh sáng rõ vang lên từ trong phòng.
“Giải trừ thù oán đời trước, nhờ phúc siêu độ. U hồn được nghỉ ngơi, mỗi người đều siêu thoát…” Giọng Tạ Vô Ngu khẽ ngưng lại, ngước mắt nhìn đám tân quỷ mơ màng ngoài cửa sổ, giơ tay rắc cam lộ từ cành dương chuẩn bị sẵn, khẽ nói, “Đi thôi.”
Gió đêm cuốn lấy vạt áo đạo bào, Tạ Vô Ngu lặng lẽ nhìn đám tân quỷ lắng nghe kinh văn kia đi theo âm sai tản vào địa phủ, hồi lâu sau mới thu lại ánh mắt.
Vẫn là bộ dáng Hồ Quỷ móc chìa khóa lay lay cửa, đột nhiên “chíp” một tiếng: “Đạo sĩ như cậu… kỳ lạ thật đấy.”
Tạ Vô Ngu hồi thần lại, nhướng mày hỏi: “Kỳ lạ chỗ nào?”
Hồ Quỷ lặng lẽ nhìn cậu, không đáp.
Rõ ràng trước đó người này còn dùng kiếm gỗ đào với phù trấn tà uy hiếp nó, chẳng giống ai có lòng thương, vậy mà bây giờ nhìn lại, cậu ấy như thể tràn đầy xót xa với linh hồn, thậm chí còn cố ý siêu độ đám dã quỷ lưu lạc nhân gian kia…
Kỳ quái, đạo sĩ đúng là kỳ quái thật.
Nó như chìm vào suy tư, Tạ Vô Ngu cũng chẳng để tâm, tiện tay nhấc nó từ dưới đất lên nhéo một cái, lẩm bẩm: “Không biết thịt hồ ly ăn có ngon không nhỉ…”
Tai Hồ Quỷ giật dựng lên: “!”
Tạ Vô Ngu bật cười ha ha.
Nói đùa chứ, ăn thịt động vật hoang dã là phạm pháp đấy.
Dạo gần đây âm khí trên người Hồ Quỷ cũng gần như đã tản hết, nhưng rốt cuộc là ai dẫn nó từ địa phủ về thì vẫn chưa tra ra được. Tạ Vô Ngu cũng không thể để Lạc Tần cái tên yếu ớt như vậy đưa nó về Thanh Thủy Quan, chỉ đành đợi khi nào rảnh hoặc chờ Nguyên Đường đến xử lý.
Thả Hồ Quỷ đang thẹn quá hoá giận ra ngoài, Tạ Vô Ngu chỉnh lại đồng hồ báo thức, rửa mặt xong rồi lên giường ngủ.
Một đêm yên giấc không mộng mị.
Sáng hôm sau, Tạ Vô Ngu làm xong sớm khóa như thường lệ, thay tế phẩm mới trên bàn thờ, cầm chìa khóa rồi xuống lầu.
Lạc Tần có chút giao tình với nhà sản xuất đoàn phim kia, ban đầu tính tới đón Tạ Vô Ngu để tiện nhân cơ hội tạo dựng thêm quan hệ. Nhưng công ty xảy ra chút chuyện bất ngờ, anh ta không rảnh, đành để Tạ Vô Ngu tự mình đi.
Tạ Vô Ngu tra vị trí thử vai trên điện thoại, bắt một chiếc xe tới nơi.
Đường hơi kẹt xe, nhưng cậu đi sớm nên vẫn kịp. Khi tới dưới tòa nhà lớn nơi thử vai diễn ra, vẫn còn hơn một tiếng chuẩn bị.
Ngẩng đầu nhìn tòa nhà khí thế rộng rãi, phong thủy cực tốt, Tạ Vô Ngu âm thầm đem công ty bé nhỏ của Lạc Tần ra so sánh, trầm mặc.
… Có thời gian vẫn nên giúp tiểu sư điệt này chỉnh lại phong thủy công ty thì hơn.
Tạ Vô Ngu cảm thán xong, bước vào tòa nhà bấm thang máy.
Địa điểm thử vai nằm trên tầng mười sáu, không gian rất rộng. Cậu vốn nghĩ mình đến sớm, nhưng vừa lên đã thấy hành lang có không ít người, sơ sơ cũng phải hơn chục người rồi.
“Anh cũng đến thử vai sao?” Một cô trợ lý nhỏ nhìn thấy Tạ Vô Ngu bước vào, nghe cậu nói là đến thử vai nhân vật nam số bốn, ánh mắt dừng lại trên gương mặt tuấn tú của cậu một chút, rồi phát cho cậu một thẻ số, để cậu rút một đoạn kịch bản chờ đến lượt.
Tạ Vô Ngu nhìn thẻ số 7 trong tay tức là còn sáu người thử trước cậu.
Rút xong đoạn diễn, Tạ Vô Ngu cúi đầu lướt qua kịch bản một lượt, “……”
Bộ phim cổ trang này cải biên từ một tiểu thuyết kỳ ảo, nhân vật nam số bốn là một thiếu gia sinh ra trong nhung lụa, đầu óc ngây thơ, trốn nhà đi phiêu bạt giang hồ, suýt chút nữa bị lệ quỷ hại chết thì gặp nữ chính là hồ yêu, từ đó nhất kiến chung tình, đến cuối chuyện còn tình nguyện chết vì nữ chính.
Đoạn mà Tạ Vô Ngu rút phải diễn, là lúc thiếu gia vừa rời nhà, run như cầy sấy trong một ngôi miếu hoang vì gặp lệ quỷ.
Tạ Vô Ngu bất giác nhớ đến dáng vẻ của mình khi đối mặt lệ quỷ thật sự trước kia.
Lệ quỷ làm ác thường mang lệ khí rất nặng, không chỉ thích hại người còn thích chửi người. Tạ Vô Ngu nghe chúng nó chửi má nó mà chẳng tức giận chút nào, chỉ rút ra một xấp bùa chú với thanh kiếm gỗ đào, cho chúng nó “vật lý siêu độ” một trận là xong.
… Nhưng diễn kịch thì không thể làm như vậy được.
Làm diễn viên thật khó.
Tạ Vô Ngu âm thầm thở dài.
Đợi ngoài hơn một tiếng, phía trước lần lượt có người diễn xong ra về, cuối cùng cậu cũng nghe thấy trong phòng gọi: “Số 7.”
Tạ Vô Ngu đứng dậy, đẩy cửa bước vào.
Trong phòng không đông người lắm, trong đó có một người đàn ông trung niên trầm mặc, chắc là đạo diễn Hàn Nghị.
“Đến thử vai Trì Nghiêu phải không?” Hàn Nghị nhìn lướt qua tư liệu, gõ bàn, “Chuẩn bị xong thì bắt đầu đi.”
Tình tiết đoạn này diễn ra vào một đêm mưa.
Tạ Vô Ngu ổn định tâm trạng, mở mắt ra, bước lên một bước ngồi xổm xuống đất, tay trái ôm gối, tay phải như cầm khúc củi đảo đảo đống lửa, trong mắt lộ vẻ sợ hãi pha chút hưng phấn.
Nhưng theo màn đêm buông xuống, trong miếu hoang lạnh càng lúc càng sâu, Trì Nghiêu đã thêm củi rất nhiều lần vẫn thấy lạnh run, ánh mắt cũng dần dần thêm nét hoảng loạn.
“Hì hì… Hì hì hì…”
Tiếng cười lành lạnh bỗng vang lên bên tai, Trì Nghiêu cổ họng căng cứng, ánh mắt bất giác nhìn ra sau.
“——!” Lệ quỷ tóc tai rũ rượi đột ngột vươn tay về phía trước, đồng tử Trì Nghiêu co lại, tiếng hét nghẹn lại nơi cổ, ép đến ngực đau buốt.
Kịch bản dừng ở đây, Tạ Vô Ngu cũng ngay lập tức dừng diễn, ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Nghị.
Hàn Nghị trầm ngâm một hồi, rồi mỉm cười: “Không tệ.”
Hắn gõ nhẹ lên tư liệu trên bàn, tò mò hỏi: “Đúng rồi, nghe nói cậu trước kia là đạo sĩ Mao Sơn?”
Tạ Vô Ngu: “……”
Tạ Vô Ngu: “???”
Gì vậy? Tin đồn này còn chưa biến mất à!
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Vô Ngu: Tôi thật sự không ngờ, đã bác bỏ rồi mà tin đồn vẫn còn lan truyền dữ vậy…
======
**Tuyển tập Marx** là bộ sách tập hợp các tác phẩm, bài viết, thư từ quan trọng của Karl Marx (1818–1883), bao gồm những tác phẩm nổi tiếng như Tư bản, Tuyên ngôn Đảng Cộng sản, cùng các phân tích về chủ nghĩa tư bản, đấu tranh giai cấp và chủ nghĩa xã hội. Đây là nguồn tư liệu cơ bản để nghiên cứu chủ nghĩa Marx.