Edit Ngọc Trúc
Chờ Tạ Vô Ngu rời đi rồi, lão Tề mới như bừng tỉnh, vội kéo tay Tề Ngôn lại, hỏi: “Vừa rồi con gọi Tạ đại sư là gì ấy nhỉ?”
Tề Ngôn chớp mắt một cái, dường như không hiểu tại sao anh ta lại hỏi thế, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Là Hương Tro ca ca đó ạ. Trước đây có chú kia rủ con đi chơi, mà lúc con đi rồi thì lại lạc đường, không tìm được đường về. Là ca ca thấy con đang khóc nên đưa con về.”
Cô bé nhăn mũi, vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Con không kể với ba rồi sao?… Ờ, chắc là con quên mất.”
Nghiêng đầu suy nghĩ, chính bản thân cô bé cũng không hiểu vì sao bỗng dưng lại nhớ ra chuyện này, nhưng tay vẫn níu lấy tay lão Tề, nở nụ cười ngây thơ không chút u buồn.
Lão Tề cúi người bế cô bé lên, trong mắt thoáng qua chút nhẹ nhõm: “Không sao đâu, không nhớ ra cũng không sao, miễn là giờ con khỏe mạnh là được rồi.”
Khó trách Tạ Vô Ngu vừa rồi vừa gặp đã hỏi anh ta một câu: lúc trước lúc bé hôn mê, có phải đã được đưa đến bệnh viện ở đế đô không? Rất có thể cậu đã sớm đoán ra được thân phận thật của cô bé, nhưng lại chẳng nhắc đến chuyện này với ai, đợi đến khi bé nhớ ra mới để lộ dấu vết.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT