Edit Ngọc Trúc
Như thế nào là không phải như vậy?
A di trông thấy Tạ Vô Ngu có vẻ không quá bận, liền tiện miệng kể cho cậu nghe mấy chuyện xưa của Lan Hạc Vọng.
Trước đó, Tạ Vô Ngu cũng đã nghe Lưu thúc kể đôi chút, nhưng mỗi người một góc nhìn, những gì họ thấy và để tâm cũng khác. A di là người chăm lo sinh hoạt hằng ngày của Lan Hạc Vọng từ nhỏ, nên tiếp xúc nhiều hơn Lưu thúc, thành ra tinh tế hơn vài phần.
“Hồi nhỏ tiên sinh hay đau ốm, nhưng rốt cuộc cũng là trẻ con, vẫn thích chơi đùa với mấy đứa bạn. Có lần, tôi nhớ lúc ấy tiên sinh mới năm tuổi, nhị gia gia của chi thứ dẫn tiểu thiếu gia đến chơi, kết quả là lén ném lá bùa mà tiên sinh mang theo xuống nước... Sau lần đó, tiên sinh đổ bệnh hơn một tháng, tính khí cũng dần trầm lặng hẳn đi.” A di vừa lắc đầu vừa dùng đũa chọc chọc mấy chiếc bánh bao nước mới hấp xong, gắp ra đưa cho Tạ Vô Ngu. “Nhưng mấy tháng gần đây từ lúc đạo trưởng đến, tính tình tiên sinh lại dịu đi kha khá, so với trước kia thì cũng thêm được chút mùi vị nhân tình.”
Bà chớp mắt với Tạ Vô Ngu, ra hiệu đừng đem mấy lời đó nói lại với ai, sau đó bảo: “Nếm thử xem ngon không, coi chừng nóng đấy nhé.”
Tạ Vô Ngu nhận lấy bánh bao, cắn thử một miếng nhỏ. Nước canh nóng hổi lập tức trào ra, lớp vỏ mềm mại thoảng vị ngọt, hương thơm lan ra đầy miệng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play