Edit Ngọc Trúc
Hàn Nghị tìm một chút, chẳng mấy chốc đã thấy Lan Hạc Vọng đang ngồi chuyện trò với Tạ Vô Ngu. Biểu cảm ông ta lập tức trở nên kỳ lạ.
Sao cháu ngoại của ông lại đi trò chuyện với Tạ Vô Ngu được chứ... Ơ? Mà sao ông lại dùng từ “lại” nhỉ?
Trong lòng Hàn Nghị thấy có chút khó chịu, nhưng còn chưa kịp ngẫm kỹ, bên kia Tạ Vô Ngu đang trò chuyện với Lan Hạc Vọng cũng đã để ý tới ánh mắt của ông.
Cậu khẽ cười với Hàn Nghị một cái, rồi thu lại ánh nhìn, hơi cúi đầu xuống, giọng nói mang theo ý cười dịu dàng: “Hàn đạo đang tìm anh đấy, Hạc Vọng.”
Thật ra Tạ Vô Ngu rất hiếm khi gọi tên anh, đặc biệt là kiểu như bây giờ, trong giọng nói lại còn mang ý cười, nghe mềm mại lạ thường. Lông mày Lan Hạc Vọng khẽ động, sau đó chỉ “ừ” một tiếng.
Tạ Vô Ngu đứng dậy, giúp anh điều chỉnh xe lăn một chút, rồi đưa anh cho pháp sư Tịnh Trần đẩy về sau khi đã uống xong nước. Động tác trơn tru thuần thục, không nói cũng biết đã quá quen tay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT