“Giải Nhung, thật sự xin lỗi.” Dương Kỳ nói, ánh mắt có chút hổ thẹn. “Tôi không dám mong cậu tha thứ, nhưng hi vọng… cậu đừng trách họ.”
Hắn không gọi "ba mẹ" — dường như không đủ tư cách.
Giải Nhung chỉ nhìn Dương Kỳ bằng ánh mắt điềm tĩnh, không vui cũng không giận:
“Đó là gia đình các người. Cậu nên chăm sóc họ cho tốt. Còn tôi…” — cậu khẽ mỉm cười — “Tôi đã có gia đình mới rồi. So với quãng thời gian từng sống ở đây, tôi bây giờ còn vui vẻ và hạnh phúc hơn nhiều.”
“Dương Kỳ,” cậu nói khẽ, “tôi bây giờ không hận ai cả.”
Cửa kính xe khép lại. Chiếc ô tô lăn bánh rời đi, để lại Dương Kỳ đứng một mình giữa tiết trời lạnh giá. Hắn cười — một nụ cười thê lương. Một giọt nước mắt lặng lẽ trượt xuống.
 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play