Phương Mẫn vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Giải Nhung. Khi ấy, điều đầu tiên cô nghĩ là—cậu thật sự rất đẹp trai. Không phải kiểu đẹp một cách bình thường, mà là mang theo vẻ dịu dàng, kiêu ngạo, giống như một nhân vật bước ra từ tranh vẽ. Thế nhưng, ánh mắt cậu lại rất kỳ lạ, u tối và cố chấp đến mức khiến người khác vừa nhìn đã cảm thấy… lạnh lẽo. Như thể trên đời này không có gì khiến cậu vui nổi.
Vậy mà giờ thì khác hẳn.
Giải Nhung bây giờ giống như đang sống trong một thế giới toàn là nắng ấm, chuyện gì cũng trở nên nhẹ nhàng, tươi sáng. Nét mặt cậu khi im lặng cũng dịu dàng đến lạ, như thể cậu đang thật sự hạnh phúc từ sâu trong lòng.
Chỉ vì cô cho cậu năm mươi vạn thôi sao?
Không thể nào. Dù gì Giải Nhung cũng là người xuất thân từ hào môn, muốn bao nhiêu tiền chẳng được. Với thân phận và hoàn cảnh của cậu, năm mươi vạn đâu đáng để vui đến mức như vậy.
Phương Mẫn đứng trong thang máy, là kiểu người có gì nói nấy, không thích vòng vo, liền thẳng thắn hỏi:
— “Trông anh hôm nay vui ghê á, nói em nghe thử đi, chuyện gì làm anh vui thế?”
Cậu quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt khi rơi xuống dịu dàng đến mức giống như mặt hồ giữa mùa thu—trong trẻo, mềm mại, khiến tim người ta bất giác thắt lại.
Phương Mẫn còn hơi sững người, theo bản năng giơ điện thoại lên chụp lấy khoảnh khắc đó.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play