Nhưng cuối cùng, cha mẹ vẫn chẳng thèm nhìn cậu lấy một lần. Ánh mắt họ vẫn chỉ dõi theo mỗi thiếu gia giả.

Sau đó, Giải Nhung đã làm đủ mọi chuyện. Miễn là có thể khiến họ chú ý, bất chấp đúng sai, phạm pháp hay không, cậu đều dấn thân.

Thế nhưng dường như ông trời luôn đứng về phía thiếu gia giả. Bất chấp hắn sống tệ bạc đến mức nào, vẫn luôn được yêu thương, được bao dung.

Cha mẹ yêu hắn. Người xung quanh cũng quý hắn.

Hắn như thể được sinh ra để trở thành “con cưng của vạn người”, trong khi cậu – kẻ là con ruột – lại bị cả thế giới ruồng bỏ.

Cậu càng vùng vẫy, càng bị đẩy ra xa. Cuối cùng, ngay cả cha mẹ cũng chán ghét cậu. Không ai muốn đến gần cậu. Giải Nhung gục ngã trong nỗi cô độc, ngày ngày chỉ biết tìm đến rượu để làm tê liệt bản thân.

Cho đến một đêm lạnh lẽo, sau khi uống quá nhiều, cậu ngã quỵ giữa vỉa hè tối tăm, cồn ngấm sâu, từng đợt đau từ dạ dày cuộn trào. Cậu bị đưa đến bệnh viện, nhưng cơ thể đã bị tàn phá quá nặng. Xuất huyết dạ dày cấp tính, bác sĩ dù dốc toàn lực cũng không thể cứu được.

Giải Nhung đã chết.

Ngay trên bàn mổ – cái nơi lạnh băng, lạnh như chính cuộc đời cậu.

Nhưng cái chết chẳng phải là kết thúc. Có lẽ là trớ trêu cuối cùng của ông trời, hoặc cũng có thể là sự tàn nhẫn tuyệt đối. Khoảnh khắc hồn lìa khỏi xác, cậu – Giải Nhung – đã thấy.

Cậu thấy… đứa con của mình.

Đứa bé đã chết trong bụng cậu.

Cậu chưa từng biết đến sự tồn tại của sinh linh bé nhỏ ấy. Chỉ đến khi chính mình đã chết, cậu mới bàng hoàng nhận ra — thì ra mình không phải không có người thân. Thì ra, đã từng có một sinh mệnh nhỏ bé thuộc về cậu, yêu cậu, và muốn cậu sống sót.

Cậu đã phản bội lại đứa bé đó. Cậu thật sự... đã phụ nó.

Trái tim Giải Nhung như bị hàng vạn lưỡi dao cắt xé. Cậu đã từng nghĩ những gì mình trải qua đã là nỗi đau lớn nhất cuộc đời, từng tin rằng mình đã quen với mọi tổn thương. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy đứa bé ấy — mọi ký ức đau đớn cộng lại, cũng chẳng bằng một khắc đó chạm vào tận linh hồn.

Cậu muốn ôm con vào lòng mà nói: “Ba xin lỗi. Ba thực sự xin lỗi con.”

Cậu muốn nói: “Ba không biết con tồn tại. Nếu biết, ba nhất định sẽ chăm sóc bản thân, nhất định sẽ yêu con thật nhiều.”

Cậu còn muốn nói: “Cảm ơn con đã đến bên ba, dù ba là một người không ra gì, là kẻ xấu xa, không xứng đáng làm ba con.”

Có quá nhiều điều cậu muốn nói với đứa trẻ ấy.

Nhưng rồi, tất cả chỉ có thể hóa thành nước mắt, hóa thành nỗi tuyệt vọng không thể thốt nên lời.

Cuối cùng, giữa nỗi đau cào xé cả linh hồn, Giải Nhung lặng lẽ rời khỏi thế gian.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play