Mấy ngày sau, Giải Nhung lại một lần nữa rời khỏi nhà, ngồi tàu cao tốc mất khoảng nửa tiếng đến thành phố lân cận. Cậu tính toán kỹ thời gian — cũng đã gần tròn một tháng kể từ ngày mình trọng sinh. Cậu chọn đi trước một đoạn đường, vượt qua bệnh viện quen thuộc, rồi đến nơi từng tới khám thai lần trước.
Dù bác sĩ ở đây mỗi ngày phải gặp biết bao nhiêu bệnh nhân, nhưng vừa nhìn thấy Giải Nhung bước vào, họ lập tức nhận ra cậu. Gương mặt ấy, khí chất ấy — đặc biệt đến mức không thể lẫn đi đâu được. Rất nhanh, các y bác sĩ liền vây quanh, chào hỏi và quan tâm hết sức nhiệt tình. Nhưng Giải Nhung chỉ nhẹ nhàng lướt qua sự náo nhiệt ấy, không phản ứng gì nhiều ngoài một câu đơn giản:
“Em đến để khám thai.”
Lại một lần nữa, cậu nằm lên giường siêu âm.
Máy siêu âm phát ra âm thanh quen thuộc, màn hình mờ mờ hiện lên hình ảnh của một sinh linh nhỏ bé. So với lần trước, lần này mọi thứ đã rõ ràng hơn rất nhiều — đứa bé trong bụng đã hơn ba tháng, gần bốn tháng tuổi. Cậu mơ hồ có thể nhìn thấy hình hài con mình qua lời hướng dẫn của bác sĩ:
“Đây là tay bé nè, còn kia là chân. Tình trạng phát triển hiện tại rất ổn định, không có gì bất thường.”
Bác sĩ vừa nói, vừa chỉ vào màn hình siêu âm như thể chia sẻ niềm vui cùng cậu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT