Thẩm Đình Sơn vẫn chỉ lặng lẽ ngồi đó, ánh mắt lạnh lùng mà bình thản, nhìn theo bóng dáng đôi vợ chồng họ Dương rời đi. Trong đầu hắn thoáng nghĩ—có lẽ, hắn nên cảm thấy… may mắn? Vì chính sự lạnh nhạt và vô tâm của họ mà Giải Nhung mới trở thành người như hôm nay.
Nếu họ chỉ cần đối xử với cậu tốt hơn một chút, dù chỉ là chút quan tâm giả tạo, chút yêu thương vụng về… có lẽ Giải Nhung đã chẳng phải phá bỏ hôn ước, chẳng cần dùng đến cách câu dẫn hắn, để rồi ngã vào lòng hắn như thế.
Chỉ ở điểm ấy, Thẩm Đình Sơn mới miễn cưỡng cảm thấy nên “cảm ơn” vợ chồng Dương gia. Ngoài ra, trong mắt hắn, họ chẳng có chút giá trị nào để giữ lại thiện cảm.
Chờ hai người họ đi khỏi không lâu, Thẩm Đình Sơn cũng đứng dậy rời khỏi trà lâu. Vừa lên xe, hắn lấy điện thoại ra. Bên kia luôn có người theo sát báo cáo từng hành động của Giải Nhung: cậu làm gì, đi đâu, gặp ai.
Lúc này, Giải Nhung đang ngồi ở một công viên nhỏ gần đó. Trời hôm nay khá đẹp, không quá nóng, ánh nắng sớm nhẹ nhàng như tấm chăn mỏng ôm lấy mọi vật.
Dù đoạn đường từ đây đến đó phải mất hơn hai mươi phút, Thẩm Đình Sơn vẫn không kìm lòng được mà ra hiệu cho tài xế lái xe đến đó ngay.
Xe vừa đến gần công viên, một tấm ảnh được gửi đến. Và rồi, rất nhanh sau đó, ánh mắt Thẩm Đình Sơn liền bắt gặp cậu—Giải Nhung đang ngồi một mình trên băng ghế, ngay cạnh bãi trò chơi trẻ em.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT