Lâm Lang giơ tay, lớp keo dính còn chưa khô.

“Hạng thiếu, anh định giở trò lưu manh với em gái mình đấy à?”

Hạng Bất Thần làm bộ đau lòng, ánh mắt như bị tổn thương sâu sắc:

“Chẳng lẽ trong mắt em, anh là loại người đê tiện, hèn hạ, chẳng biết liêm sỉ sao?”

Lâm Lang nghiêm túc gật đầu, không chút do dự:

“Đúng vậy, kiểu người mặt người dạ thú.”

Hạng Bất Thần: “…”

Cô em gái này thật quá tàn nhẫn, lạnh lùng và vô lý! Khi mắng người cũng không thể nhẹ nhàng một chút sao?

“Dù là mặt người dạ thú thì anh cũng đẹp trai, phong độ chứ bộ?” Hắn tự tin hất tóc, nhếch môi cười, đưa ngón út ngoắc cô: “Nói thật, vừa nãy anh nghiêm túc đấy. Tối nay, có muốn về với anh không?”

“Về làm gì? Làm chuyện mờ ám hả?” Lâm Lang nheo mắt.

“Chứ còn gì nữa? Đêm tối gió lớn, chẳng phải thời điểm thích hợp để làm chuyện xấu à? Không làm gì khuất tất thì uổng cả bầu không khí rồi còn gì.” Hạng Bất Thần nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Lúc này, ở phía bàn bida còn đang huyên náo, Hạng Bất Thần chẳng nói chẳng rằng, dứt khoát kéo Lâm Lang đi mất.

Hắn vốn là người hành động theo cảm tính, ít khi suy nghĩ đến hậu quả.

“Ôm chặt vào, anh đưa em đi hóng gió!”

Không biết từ đâu, hắn lôi ra một chiếc xe máy màu xanh biển, đội mũ bảo hiểm cho Lâm Lang xong, nhấn ga phóng đi như bay.

Ban đầu, hai người chạy qua những con phố sầm uất, sau đó rẽ vào một con hẻm nhỏ yên tĩnh, nơi thoang thoảng mùi hương hoa. Hạng Bất Thần bỗng nổi hứng, dừng lại trước một cửa hàng hoa, rồi một mình chạy vào.

Lâm Lang đứng dựa vào xe, nhẹ nhàng vuốt lại váy. Ánh đèn ấm áp từ cửa tiệm xuyên qua những chậu hoa tươi và lá xanh, lấp lánh trên khuôn mặt cô.

Chẳng mấy chốc, Hạng Bất Thần bước ra, trên tay cầm một cành hoa hồng vàng nở rộ, cẩn thận cài sau tai cô.

“Em gái anh xinh đẹp thế này cơ mà.” Hắn hài lòng véo nhẹ cằm cô.

Sau đó, Hạng Bất Thần chở Lâm Lang đi qua những đoạn đường quốc lộ quanh co, mạo hiểm. Thỉnh thoảng, hắn cố tình trêu chọc cô bằng cách giả vờ mất lái, khiến cô sợ hãi hét lên.

Thấy trò đùa thành công, hắn cười ha ha, chẳng chút kiêng dè.

Lâm Lang thì bực mình, cấu vào hông hắn, khiến hắn đau đến méo mặt.

Cuối cùng, chiếc xe dừng trước một căn biệt thự.

Bên trong lập tức vang lên tiếng huýt sáo.

Lâm Lang bước vào, váy khẽ lay động.

Một con hổ lớn lao ra đón.

Hạng Bất Thần hơi bất ngờ, định tiến lên che chắn cho Lâm Lang. Chiều nay hắn thả con hổ ra, không ngờ lại có khách đến nhà.

Cô gái nhỏ này chắc sẽ sợ hãi khi thấy con thú dữ này?

“Ôi, con hổ đáng yêu quá.”

Lâm Lang đưa tay vuốt đầu con thú dữ, nó vui mừng lăn lộn dưới chân cô, trông như một cô gái đang được cưng chiều.

Hạng Bất Thần: “…”

Trước đây sao hắn không phát hiện con thú to xác này lại thích mỹ nhân?

Rõ ràng những cô bạn gái trước đây của hắn đều bị nó dọa cho khiếp vía.

Hạng Bất Thần tháo mũ bảo hiểm của Lâm Lang, lười biếng huýt sáo một tiếng.

“Xem ra con thú này đã nhận chủ rồi.”

Hắn lại kéo Lâm Lang đến gần: “Nào, đứng thẳng, cúi chào, chào mừng nữ chủ nhân tương lai của nhà ta.”

Lâm Lang liếc hắn một cái: “Anh có thể nghiêm túc một chút không? Sắp ba mươi tuổi rồi đấy.” Cô cố ý nhấn mạnh tuổi tác của hắn.

Hạng Bất Thần lém lỉnh vuốt tóc: “Xin lỗi, sửa lại cho em, anh mới ba tuổi, vừa vào mẫu giáo.”

Lâm Lang phì cười: “Không biết xấu hổ.”

Hắn cười hì hì: “Anh nghĩ em đã sớm biết điều đó rồi.”

Hạng Bất Thần dẫn Lâm Lang lên tầng ba, nơi là không gian riêng của hắn.

“Xem anh đối xử tốt với em chưa, em là người đầu tiên bước vào phòng này đấy.” Hắn tranh thủ khoe khoang.

Lâm Lang ngồi xuống ghế sofa, tò mò ngắm nghía những món đồ chơi nhỏ trên bàn trà.

Bầu không khí nam tính mạnh mẽ đột nhiên bao trùm lấy cô.

“Này, nhân lúc Tiểu Gia Thụ không có ở đây, anh em mình làm gì đó thú vị đi?”

Lâm Lang ngẩng đầu, hắn chống một tay lên sofa, tay kia đút túi quần, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt hắn, trông càng thêm sâu lắng.

Nửa giờ sau…

“Hu hu hu, thật là quá đáng, nam chính sao lại vô tình như vậy!”

Hạng Bất Thần rút một xấp khăn giấy, lau nước mắt.

“Hu hu hu, lại là kiểu chia ly này, bao giờ mới được đoàn tụ đây! Biên kịch thật là tàn nhẫn!”

Hắn lau mũi.

“Hu hu hu, anh sắp khóc thành chó rồi, sao em vẫn xem vui vẻ thế?”

Hạng Bất Thần đầy vẻ trách móc, ngón tay chọc chọc vào eo cô gái nhỏ.

Lâm Lang: “…”

Cô cầm điện thoại, tìm kết thúc của bộ phim, đưa cho Hạng Bất Thần xem: “Cuối cùng họ sẽ ở bên nhau, chia ly ngắn ngủi để đoàn tụ ngọt ngào mà.”

Anh trai này có gu khá đặc biệt, thích xem những bộ phim tình cảm đầy nước mắt, lại còn nhập tâm sâu sắc, diễn cảm xúc như thật.

Chàng trai đọc nhanh như gió, sau khi xem xong, nở nụ cười rạng rỡ, rồi ôm đầu hét lên: “A, sao em lại cho anh xem? Anh ghét bị spoil, spoil thật là độc ác!”

Lâm Lang đổi kênh, không thèm để ý, phất tay: “Vậy xem bộ tiếp theo đi.”

Hạng Bất Thần: “…”

Giận thật đấy, nhưng không biết trút giận vào đâu.

Lâm Lang lại tìm được một bộ phim càng bi thương hơn, mở đầu đã là cảnh chia ly đau đớn. Hạng Bất Thần không còn thời gian trách móc cô, vì hắn lại khóc nức nở.

Lâm Lang vỗ vai hắn, đưa khăn giấy.

Cuối cùng, cô ngủ thiếp đi trong tiếng khóc thảm thiết của ai đó.

Trên màn hình, nam nữ chính đang chia tay.

Hạng Bất Thần lau nước mắt, lòng đau như cắt.

Hắn cảm thấy vai mình nặng trĩu.

Lâm Lang đã ngủ gục trên vai hắn.

“Cô gái không biết đề phòng này, Hạng gia cũng là người đàn ông bình thường thôi.”

Hạng Bất Thần nhìn chằm chằm vào màn hình.

Nhưng trước mặt cô em gái, hắn không cần phải kiêng dè gì cả.

Hắn nghiêng đầu, hôn nhẹ lên trán cô.

“Ngủ ngon.”

Khi chơi bida, hắn thừa nhận đã có chút suy nghĩ không đúng đắn với Lâm Lang, nhưng Hạng Bất Thần rất tỉnh táo. Hắn không còn là cậu trai trẻ bị chi phối bởi dục vọng, hắn sẽ không để những cảm xúc nhất thời ảnh hưởng đến em gái mình.

Làm vậy là thiếu suy nghĩ, không có trách nhiệm.

Hắn có thể có nhiều người tình, nhưng em gái thì chỉ có một.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô gái nhỏ mềm mại, Hạng Bất Thần đã quyết định.

Cô sẽ là em gái mà hắn trân trọng nhất trong đời.

Trước đây là vậy, bây giờ là vậy, và sau này cũng sẽ như vậy.

“Bảo bối, em cứ làm em gái của anh cả đời đi.”

Em chỉ cần tận hưởng sự yêu thương trong sáng của anh trai là đủ.

Không có bất kỳ toan tính nào.

Cũng không có bất kỳ ý đồ gì.

Không biết đã bao lâu, Lâm Lang bị xoa đầu, tỉnh dậy.

“Anh trai?”

Ánh mắt cô chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của người đối diện.

“Muộn rồi, em nên về nhà.” Hàn Gia Thụ rút tay về.

Dựa bên cửa, Hạng Bất Thần ngậm điếu xì gà, đầu cắt mũ nhưng chưa châm lửa. Hắn vừa nói chuyện, điếu xì gà trong miệng khẽ rung rung, trông cực kỳ cà lơ phất phơ:

“Bảo bối à, tuy nhà anh nhiều phòng, có ở lại cũng chẳng sao, nhưng Tiểu Gia Thụ sợ là nửa đêm anh biến thành sói mà ăn mất em, hay là cứ theo ảnh về đi cho lành. Biết đâu chừng thật sự làm ra chuyện gì vượt quá giới hạn thì sao?”

Hạng Bất Thần nhún vai, lơ đễnh nói:

“Tiện thể nói luôn, ở đây hình như có mùi giấm hơi nồng đấy.”

Hàn Gia Thụ liếc mắt:

“Anh không nói thì người ta cũng không tưởng anh bị câm.”

Hạng Bất Thần cười ha hả:

“Ôi trời, Tiểu Gia Thụ giận rồi kìa, đáng sợ quá!”

Hắn tiễn hai người ra đến hành lang:

“Ra ngoài còn vài bước nữa, để anh tiễn nốt đoạn này.”

Hắn ngậm điếu thuốc, lười biếng nhả khói nhìn hai anh em một trước một sau bước ra ngoài.

Lâm Lang lững thững đi phía sau.

Hạng Bất Thần nghĩ nghĩ, đột nhiên nói:

“Này Gia Thụ, lần trước cậu không phải nhắm tới con siêu xe giới hạn kia sao? Anh tặng cho!”

Hắn khí phách ném chìa khoá qua.

“Tự xuống gara mà lái!”

Hàn Gia Thụ liếc nhìn Lâm Lang một cái.

“Anh cứ đi đi, em đợi ở đây.” Lâm Lang ngoan ngoãn đáp.

Nhân lúc chỉ còn hai người, Hạng Bất Thần bước lên, cúi đầu ghé sát tai cô:

“Nhớ phải đối xử tốt với anh em đấy, anh nhìn ra rồi, cậu ấy thật sự rất để tâm đến em. Nãy gọi điện mà thở hổn hển, sợ em xảy ra chuyện. Anh chưa từng thấy Gia Thụ như vậy, cứ tưởng cậu ta luôn thản nhiên cơ.”

Lâm Lang cũng quay đầu, mím môi cười.

“Em biết chứ, hôm nay anh dẫn em về, cũng là để thử xem trong lòng anh ấy có em hay không.”

“Không hổ là học bá đứng đầu khối, chuyện này cũng nhìn ra luôn.”

Hạng Bất Thần giơ ngón cái tán thưởng.

Lúc gặp nhau ban nãy, hắn đã liếc qua là nhận ra không khí xa cách giữa hai người, mới viện cớ bỏ bạn gái, cố ý nói chuyện riêng với Lâm Lang, rồi chẳng nói chẳng rằng kéo cô chạy mất. Mục đích chỉ để kích Hàn Gia Thụ.

Chỉ có quan tâm mới dễ mất lý trí, mới rơi vào cái bẫy chẳng cao siêu gì của hắn.

Mà kết quả hiện giờ, hắn khá hài lòng.

Ai biểu cái thằng Hàn Gia Thụ kia giấu giếm quá kỹ. Rõ ràng để ý người ta đến chết mà còn giả vờ lạnh lùng? Anh em ruột có mâu thuẫn gì cứ nói rõ ra không được à?

Hạng Bất Thần thật sự đau đầu thay cái cặp anh em ương bướng này.

“Dĩ nhiên rồi. Nếu không phải để chọc anh ấy ghen, anh nghĩ sao em lại mò tới nhà anh?” Lâm Lang mỉm cười rạng rỡ, đầy tự đắc.

“Oa, em gái à, em gan to thật đấy, dám lợi dụng cả anh cơ à!”

Hạng Bất Thần tức đến nghẹn.

Cô em gái vốn hiền lành ngoan ngoãn nhà anh khi nào biến thành tiểu ác ma thế này?

“Gì mà lợi dụng, phải gọi là biết nắm bắt thời cơ, phối hợp với anh mà diễn thôi.” Lâm Lang lè lưỡi làm mặt quỷ.

Hạng Bất Thần nhướng mày:

“Em không sợ anh em em thật sự ra tay à?”

Lâm Lang liếc xéo:

“Sao có thể? Nếu ảnh muốn thì đã làm từ lâu rồi, đâu chờ tới giờ. Với lại này, anh à, mấy tật xấu của anh cũng nên sửa đi. Cứ suốt ngày cà chớn vậy, lỡ chị dâu hiểu lầm thì sao? Còn suốt ngày bảo em là đứa đầu tiên bước chân vào phòng anh, quỷ mới tin! Chắc khối chị gái từng đến rồi ấy chứ.”

Anh trai này tuy tốt, nhưng Lâm Lang cảm thấy cả hai giống nhau ở điểm thích đùa giỡn tình cảm, không ai thật lòng dễ dàng. Chính vì biết rõ bản tính đào hoa, không ràng buộc của hắn nên cô mới dám đùa dai thế này.

Với dạng người như vậy, không cần nghiêm túc quá.

Nghiêm túc thì lại là người thua.

Cô gái nhỏ nhún vai:

“Dù sao em cũng luôn xem anh như anh trai.”

“Cho dù có một ngày em nói thích anh, thì chắc cũng chỉ đùa thôi.”

“Sao mà là thật được chứ?”

Động tác rít thuốc của Hạng Bất Thần khựng lại một giây.

Nhưng ngay sau đó hắn lại trở về vẻ mặt bình thường, ra chiều bi thương nói:

“Em sao nỡ đối xử với anh như thế? Buồn quá đi mất. Rõ ràng tháng trước anh bao hết phụ kiện cho em, thế mà không tính là tình yêu chân thành sao?”

Lâm Lang phẩy tay qua loa, chẳng thèm để lại tí cảm xúc nào:

“Anh là kiểu đổi bạn gái còn nhanh hơn thay áo, còn bày đặt giả bộ ngây thơ? Ờ thì, sói đội lốt cừu, chắc không biết từng có bao nhiêu ‘chân ái’ rồi. Em không tin nổi đâu!”

“Thôi nha, anh trai em tới rồi, tạm biệt!”

Lâm Lang cười tươi như hoa, chạy về phía Hàn Gia Thụ.

Nhìn chiếc xe khuất bóng trong màn đêm, Hạng Bất Thần nhả ra một vòng khói thuốc.

“Anh không lừa em đâu.” Hắn lẩm bẩm.

Chỉ là… chắc em sẽ không tin.

Cũng phải thôi. Gã lãng tử đa tình chơi bời qua ngày, vốn chẳng có tư cách nói chuyện yêu đương nghiêm túc.

Tình cảm quý giá, mong manh như vậy, hắn không xứng có được.

“Haiz, con bé cũng lớn rồi, biết tự bảo vệ bản thân, dù có khiến anh trai đau lòng một chút.” Hạng Bất Thần rút khăn tay lau khoé mắt giả vờ rơi lệ.

“Nhưng vậy cũng tốt.”

Ánh mắt thanh niên dần trở nên dịu dàng.

Xưa nay hắn sống buông thả, gặp gì chơi nấy, chỉ ham một đêm vui.

Nếu một ngày nào đó thật sự thích cô gái ấy… e là cũng chẳng thể cho cô một mối tình sâu nặng như mong muốn.

Vậy thì, cứ đứng xa nhìn là được rồi.

Còn hắn, vẫn nên tiếp tục làm cao thủ tình trường thôi.

Còn yêu đương á?

Ờ, tắm rửa rồi đi ngủ, Hạng gia này không thèm mấy trò rẻ tiền đó!

Áo bay ngựa chạy, sống cho sảng khoái, uống rượu ngon, ôm người đẹp đó mới là Hạng Bất Thần!

Sắc đẹp tầm thường, sao khiến hắn cúi đầu được?

Thanh niên thầm nghĩ:

“Đừng coi thường khí tiết của Hạng gia. Hạng Bất Thần này, chưa bao giờ cúi đầu trước bất kỳ ai.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play