Lâm Lang ngồi ghế phụ, nghiêng đầu nhìn bóng cây lướt qua ngoài cửa sổ. Tên yêu nghiệt Hạng Bất Thần kia còn đang ở giữa cố điều tiết, hai anh em thì im lặng đến mức không khí như đặc quánh lại.
Đêm sâu thăm thẳm, hai người cứ thế lặng lẽ trở về Hàn gia.
“Vậy… ngủ ngon, anh trai.”
Lâm Lang mỉm cười, định xoay tay mở cửa phòng vào trong.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một bàn tay lớn nghiêng nghiêng đưa tới, cũng nắm lấy then cửa, vòng qua tay cô, gói trọn cả bàn tay nhỏ lại.
Hàn Gia Thụ đứng sau lưng cô, trong mắt ánh lên tia sáng âm u.
“Vì sao lại muốn ở bên anh Bất Thần?”
Lâm Lang mơ hồ ngửi được mùi ghen tuông trong câu hỏi ấy.
Nếu là bình thường, khi gặp tình huống kiểu này, anh trai vì bảo vệ em gái thì cũng chỉ lo lắng hỏi han, chứ không như nam chính trong truyện, thành ra chất vấn như vậy.
Lẽ nào… hắn có cảm giác nguy cơ?
Lâm Lang cố ý im lặng không nói gì.
Quả nhiên đối phương hiểu sai, nét mặt tuấn tú đã nhiễm cơn giận, “Tại sao không trả lời? Em đang giấu gì vậy?” Hắn bước lên một bước, đè hai vai cô gái lại, Lâm Lang bị đẩy dán vào cánh cửa. Cô khẽ kêu một tiếng, trên mặt hiện ra chút đau đớn, nhưng đối phương lại làm như không thấy.
“Anh đã nói với em rồi mà? Đừng quá ỷ lại anh Bất Thần. Anh ta không phải người xấu, nhưng từ trước đến nay luôn tùy tiện trong chuyện tình cảm, chẳng mấy khi nghiêm túc với ai. Em và anh ta quen biết bao nhiêu năm, chẳng lẽ đến chuyện đó cũng chưa hiểu rõ?”
Vốn dĩ đã là một cô bé ngốc nghếch, vì sao còn muốn cố chấp đâm đầu vào?
Phải bị tổn thương đến đầy mình thương tích mới chịu tỉnh ngộ sao?
“Anh Hạng không phải như vậy……” Cô gái cắn cắn môi, cắn ra một vệt đỏ rực rỡ.
“Không như thế nào?” Hắn cười lạnh, giọng càng thêm hờ hững, “Em có hiểu hay không hả? Đàn ông một khi chiếm được thân thể em, sẽ nghĩ mọi chuyện chấm dứt ở đó. Em cứ dễ dàng dâng đến cửa như vậy, bọn họ chỉ thấy là đồ rẻ tiền.”
“Bốp ——”
Lâm Lang giơ tay tát hắn một cái thật mạnh, chẳng hề nương tay.
Gương mặt trắng trẻo tuấn tú nhanh chóng in lên một dấu đỏ.
Hàn Gia Thụ không né tránh, chỉ dùng ánh mắt lạnh băng như băng tinh đen nhánh nhìn cô.
“Chẳng lẽ… anh cũng như vậy sao?”
Lâm Lang bất ngờ hỏi lại.
Tất cả phẫn nộ trong hắn, trong khoảnh khắc đó liền nghẹn lại, tắc nghẽn nơi cổ họng.
“Anh từng nói sẽ trân trọng em cả đời, nhưng kết quả thì sao? Kết quả vẫn là đi yêu người khác thôi! Rõ ràng đã từng dịu dàng với em như thế, nói không yêu liền không yêu, nói buông tay là buông. Chẳng lẽ cũng bởi vì em dễ dàng có được, nên anh thấy em rẻ tiền, không còn cần phải giữ lấy trong lòng mình nữa sao?”
“Vậy thì anh có tư cách gì để nói xấu người khác?”
Từng lời từng chữ đều là lưỡi dao bén nhọn xoáy vào tim.
Sắc mặt hắn lập tức trở nên trắng bệch.
“Em đúng là quá ngốc.”
Cô thở dài một tiếng.
“Anh nói muốn làm anh em, em đã cố gắng bỏ qua quá khứ, nghiêm túc học cách làm một đứa em gái bình thường.” Lâm Lang nói, “Em biết anh luôn thích Dương Tình, em chịu đựng đau lòng, còn dựa vào anh Hạng để giúp hai người có cơ hội ở bên nhau. Vậy mà kết quả em nhận lại là gì? Là chất vấn, là khinh thường, là giễu cợt.”
Hàn Gia Thụ có phần không tin nổi: “Em cố ý làm vậy sao?”
Lâm Lang cúi đầu, “Đến nước này rồi, hỏi câu đó còn có ý nghĩa gì không? Em thật không thể tin được, từ miệng anh lại thốt ra được hai chữ 'rẻ tiền’.”
“Dựa vào cái gì chứ, anh nói đi, dựa vào cái gì……”
Nước mắt nóng hổi lăn qua mu bàn tay.
“…… Xin lỗi.”
Giọng hắn nghẹn lại, giơ tay ôm chặt lấy Lâm Lang.
“Xin lỗi, xin lỗi thật mà…” Hàn Gia Thụ lẩm bẩm nói.
Lâm Lang liều mạng giãy ra, móng tay được chăm sóc kỹ cào qua mặt hắn, hơi đau.
“Anh không cần xin lỗi, anh biết rõ mà… điều em muốn nghe nhất không phải là mấy lời đó.”
“Nhưng ngoài những lời đó ra, anh chẳng còn gì để cho em.” Hàn Gia Thụ ép đầu cô gái vào lòng, “Anh là một tên khốn nạn, không xứng để em tốt với anh như vậy.”
Cho nên, xin đừng dịu dàng với anh nữa.
“Em thấy… xứng đáng.”
Dưới ánh đèn mông lung, hắn nghe thấy cô thì thầm đáp lại.
“Khi ba em mới mất, một mình em được nhận vào Hàn gia, em vẫn nhớ hôm đó mưa rơi. Mọi người nhìn em đầy thương hại, đầy đồng cảm. Nhưng sau lưng, em lại nghe họ nói... ‘Nhìn kìa, chính là con bé đó, vì buồn chán cô đơn mà nằng nặc đòi ba về nhà, mới khiến ông ấy đi chuyến bay định mệnh đó, rồi chết trẻ như thế’.”
“Em hiểu… mọi chuyện đều là lỗi của em.”
“Kỳ thật… em từng muốn đi theo ba. Nếu như… em chưa từng gặp được anh.”
Hàn Gia Thụ thất thần nhớ lại lần đầu họ gặp nhau, khi ấy người lớn vờ thương xót trước mặt nàng, nhưng sau lưng lại trách móc cô bé ngang bướng. Hắn thấy bóng dáng nhỏ bé trốn trong bụi hoa, run rẩy, lạc lõng. Khi ấy hắn chỉ hơn Hàn Lâm Lang một tuổi, nhưng trong lòng lại nảy sinh một thứ cảm xúc muốn che chở, yêu thương.
“Khi đó anh trai ấy à, dù không cưỡi mây bảy sắc hay như thiên thần hạ phàm, cũng như vị anh hùng từ trên trời rơi xuống. Một hơi mắng bọn chú bác kia đến á khẩu không đáp lại được. Em đã nghĩ, chắc chắn là ba luyến tiếc em, nên mới phái một thiên sứ dịu dàng như vậy đến bảo vệ em.”
“Anh sẽ xoa trán em mỗi khi em sợ.”
“Anh sẽ nắm tay em khi đi qua đường.”
“Anh sẽ kể chuyện cổ tích mỗi khi em mất ngủ.”
“Anh sẽ lén bỏ chuột nhựa vào cặp bọn nhóc nhà người ta khi chúng trêu chọc em.”
“Anh sẽ……”
Đến cuối cùng, cô đã khóc không thành tiếng, gục đầu vào ngực hắn mà nức nở.
“Không… anh sẽ không như vậy nữa.”
“Anh không còn là…anh trai của riêng em nữa rồi.”
Hàn Gia Thụ trong lòng rối như tơ vò, từng mảng hỗn loạn nhỏ vụn dây dưa lên nhau, chỉ trong khoảnh khắc, trái tim đã như máu thịt mơ hồ.
Hắn cúi đầu nhìn người đang nằm trong ngực mình, khóc đến mức thở không ra hơi. Hắn khom lưng, dùng ngón tay gầy gò nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ướt đẫm nước mắt của cô.
“Đừng khóc nữa mà…”
“Nếu còn khóc nữa, anh trai sẽ phải hôn em đó…”
Khi còn nhỏ, em gái là một đứa bé rất hay khóc. Hàn Gia Thụ lần đầu làm anh trai, kinh nghiệm chưa thành thạo, chẳng biết phải dỗ dành thế nào. Hắn đành nhân lúc người lớn không có ở nhà, lén đi mua mấy cuốn sách hướng dẫn cách dỗ em gái. Vì còn nhỏ, hắn không biết cách phân biệt thể loại, chỉ dựa vào tên sách để chọn nào là “em gái đừng khóc”, “anh trai xin hãy dịu dàng”,... Kết quả mang về toàn là truyện ngôn tình.
Hắn bật đèn đọc thâu đêm, còn cẩn thận ghi chép, từng chồng sách cứ tích lại ngày một dày hơn.
Ký ức sâu đậm nhất là lần em gái khóc vì nhớ ba. Khi ấy, hắn vừa đọc xong một cuốn truyện, nam chính vì muốn nữ chính ngừng khóc đã cúi đầu hôn cô.
Hắn liền học theo, cũng chu môi hôn nhẹ cô một cái.
Đôi môi trẻ con mềm mại đến khó tin, đôi mắt to đẫm lệ đen ngơ ngác nhìn hắn.
Em gái thật sự không khóc nữa.
Khi ấy, Hàn Gia Thụ nhỏ bé còn đắc ý, cảm thấy mình rất có năng khiếu làm anh trai.
Từ đó về sau, mỗi lần cô khóc, hắn lại hôn cô một lần. Cho đến khi cô lớn lên, trở thành thiếu nữ dịu dàng e ấp, trong vẻ thanh thuần kín đáo ấy dần dần mang theo tâm sự tuổi mới lớn.
Cô càng lúc càng ít khóc, lại càng hay cười.
Trong ánh mắt cô dường như luôn có bóng hình hắn.
Có một lần ở cấp ba, cô làm bài kiểm tra không tốt, rớt khỏi top mười. Cô bé nhỏ khóc nức nở.
Hắn theo thói quen hôn cô.
Cô áp má đỏ bừng lên ngực hắn, thì thầm: “Anh trai, như vậy là không đúng đâu.”
Hắn ngạc nhiên hỏi: “Tại sao không đúng?”
“Chỉ người yêu mới được làm vậy thôi.”
“Vậy ngoài anh trai, em còn định coi ai là người yêu nữa?”
Thế là họ ở bên nhau như vậy.
Sau này, mọi thứ lại bất ngờ thay đổi. Bên cạnh Hàn Gia Thụ xuất hiện một “nữ chính” khác.
Hàn Gia Thụ cúi đầu, định hôn Lâm Lang, nhưng bị cô dùng ngón tay ngăn lại.
“Anh à, chúng ta không còn là trẻ con nữa. Anh không cần dỗ em kiểu đó đâu.” Lâm Lang cười gượng.
Hắn vội vàng lắc đầu: “Anh không phải đang dỗ em… Anh thật lòng mà…”
Im lặng hồi lâu, hắn khe khẽ nói:
“Hay là… mình thử lại một lần nữa nhé?”
Lâm Lang lắc đầu, dứt khoát từ chối.
“Em vẫn thích anh trai, nhưng thực sự mệt mỏi rồi. Em không theo kịp bước chân anh nữa.”
“Nếu chúng ta chỉ là anh em bình thường, chỉ quan tâm nhau bình thường, có phải sẽ không đau lòng như vậy không?”
Cô dịu dàng nắm lấy tay hắn, áp má mình lên đó.
“Anh trai, em muốn làm em gái của anh, một người em gái thật sự.”
“Dù không thể là người yêu, anh vẫn sẽ tốt với em như trước, đúng không?”
Hàn Gia Thụ mím môi, tay nhẹ nhàng xoa lên đầu cô.
“Ừ.”
Nếu đó là điều em mong muốn.
Lâm Lang dựa vào ngực hắn, khẽ cười.
Con dao 40 mét em đã mài xong rồi đó nhaa~.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Lang tắt báo thức hình vỏ sò, thay đồ đơn giản rồi xuống lầu. Trong bếp thơm phức mùi thức ăn khét lẹt. Cô ló đầu vào nhìn, thấy anh trai đại nhân đang lóng ngóng chiên trứng với chiếc tạp dề hồng nhạt, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Không ngờ “học bá hoàn mỹ” trong mắt người khác cũng có lúc chật vật như vậy.
“Anh trai, chào buổi sáng.” Lâm Lang hỏi bâng quơ, “Dì đâu rồi?”
“Anh bảo dì về rồi.”
“Sao thế?”
“Vì anh đang cố gắng học làm một người anh trai đủ tư cách.” Hắn cầm cái chảo lên, buồn bã nhìn bề mặt đen nhẻm, rồi sực nhớ Lâm Lang đang đứng sau, vội đặt xuống, quay lại cười ngượng nghịu, “Bấy lâu nay không nấu cho em được bữa cơm nào, nhân lúc còn thời gian, anh muốn làm thử mấy món… Nhưng hình như lại làm hỏng rồi, anh trai vô dụng quá.”
“Không sao đâu, dù anh trai nấu thành thế nào em cũng thích.” Bề ngoài Lâm Lang tỏ ra rất tự hào, nhưng khi nhìn vào cái nồi đen như than kia, trong lòng thầm thở dài: Ăn cái này chắc phải nhập viện mất?
Lâm Lang nhìn mâm “bữa sáng” khô khốc, lại liếc mắt thấy ánh mắt mong chờ đối diện, bèn quả quyết gắp một miếng, đưa vào chén Hàn Gia Thụ.
“Hôm nay làm nhiều như vậy, cực cho anh rồi, anh trai phải ăn nhiều vào nha.”
“Cái miếng này trông cũng không tệ nè, anh trai ăn thử đi.”
“Còn cái này nữa, cắn vào chắc chắn rất giòn, anh trai ăn thêm miếng đi.”
Hàn Gia Thụ cắn một miếng, sắc mặt hơi đổi, nhưng vẫn cố mỉm cười nuốt xuống.
Hắn không phải không biết Lâm Lang đang trêu chọc mình.
“Ngon không?” Lâm Lang cười tít mắt.
“Ừm… cũng không tệ lắm.” Hắn gật đầu phụ họa trò đùa của cô.
“Vậy em cũng thử một miếng.” Lâm Lang cầm đũa định gắp.
Nhưng hắn nhanh hơn, gắp hết chỗ thức ăn còn lại rồi nhét vào miệng.
“Vì nó quá ngon, nên anh tiếc không muốn chia phần cho em.”
Hắn cười dịu dàng, trong mắt ánh lên vô số tia sáng.
Và thế là Hàn Gia Thụ cuối cùng cũng nhập viện vì ngộ độc thực phẩm.
“Xin lỗi anh trai, em không nên trêu anh.” Cô em gái áy náy cúi đầu.
“Không sao, phải là anh xin lỗi mới đúng, để em thấy bộ dạng thảm hại thế này.” Hàn Gia Thụ trái lại an ủi cô.
“Không đâu, anh trai trong lòng em lúc nào cũng là người soái thứ nhì!”
“Vậy người soái nhất là ai?”
“Con chó nhỏ nhà Hạng gia!”
“……”
Con bé này đôi khi thật khiến người ta muốn nghiến răng vì tức.
Sau đó, Lâm Lang nằm ngủ gục bên mép giường bệnh. Hoàng hôn nhuộm mái tóc đen của cô ánh vàng nhạt mỏng manh.
Hàn Gia Thụ giơ tay nhẹ nhàng vuốt mái đầu cô.
Làm anh trai như vậy… còn có thể yêu em nữa không?
Sau khi xuất viện, mối quan hệ từng đóng băng giữa hai người dần tan chảy. Cả hai đều lựa chọn quên đi những khúc mắc trong quá khứ. Hàn Gia Thụ cũng không phụ danh hiệu “anh trai dịu dàng”, ân cần đến mức khiến người ta tan chảy trong lòng bàn tay hắn.
Hắn dường như muốn bù đắp tất cả những điều đã từng bỏ lỡ. Hắn đưa Lâm Lang đến khu nhà ma mà trước nay chưa từng đi. Sau một ngày chơi bời điên cuồng, Lâm Lang vẫn chưa thấy đã, mặc kệ người bên cạnh mặt trắng bệch vì sợ, còn hí hửng dùng điện thoại tìm thêm mấy nhà ma khác gần đó.
Hàn Gia Thụ: “……”
Em gái này sao lại ác như vậy chứ?
Biết rõ hắn sợ đến chết khiếp, lại còn thông đồng với nhân viên ở đó để hù dọa hắn.
“Quyết định rồi, ngày mai sẽ tới chỗ này! Mới khai trương còn có khuyến mãi nữa chứ!”
Cô quay lại: “Anh à, sao sắc mặt anh tệ vậy? Bị bệnh à?”
“Ừ, bệnh rất nặng.” Hắn bổ sung thêm, “Ngày mai có thể không đi nhà ma được không?”
“Bệnh thì liên quan gì tới nhà ma?”
“Anh chắc cần nghỉ ngơi một chút…”
“Anh cũng có thể nghỉ ngơi trong nhà ma mà, ghế nhiều lắm, chỉ là máu me hơi nhiều chút thôi, nhưng đầy tính nghệ thuật lắm nha!”
Hắn: “……”
Ngày mai Lâm Lang còn có tiết học, nên quyết định sau giờ học mới đi, để Hàn Gia Thụ đến trước đợi.
Khi đồng hồ chỉ gần 5 giờ, Hàn Gia Thụ đã đến sớm nửa tiếng. Hắn cố tình chọn chiếc sơ mi trắng viền nhăn nhẹ, khoác ngoài áo len màu vàng nhạt, cả người toát lên vẻ thanh tú, nhã nhặn mà không mất phần rạng rỡ trẻ trung.
Không biết khi nào cô ấy sẽ tới?
Sẽ mặc quần áo thế nào?
Hôm nay có đeo đôi bông hoa thủy tinh hắn tặng không?
Vừa chờ vừa nghĩ, trong lòng hắn thấp thỏm không yên, như một cậu thiếu niên đang rơi vào lưới tình lần đầu.
Cho đến khi có một bàn tay nhẹ nhàng kéo vạt áo hắn.
Hàn Gia Thụ mừng rỡ quay đầu lại.
Nhưng khi nhìn rõ gương mặt đối diện, thân thể hắn lập tức đông cứng.
Bởi vì người đó… không phải cô.
Và cô… sẽ không tới nữa.