Chương 5
Buổi sáng tốt lành! (Sức sống tràn đầy)

Sáng sớm, Trịnh Tự đã ngồi bật dậy kiểm tra điện thoại — Tần Y vẫn chưa nhận tiền.

Trịnh Tự thuộc kiểu người dù có đói đến chết cũng phải giữ sĩ diện, nên hôm nay hắn cố tình đến trường sớm hơn thường lệ.

Nếu Tần Y không chịu hồi âm qua mạng, vậy thì hắn đành phải mặt dày đến gặp trực tiếp. Cùng lắm là ra tay giật điện thoại Tần Y, ép cậu ta nhận khoản chuyển.

Khi Trịnh Tự đến lớp, hầu hết mọi người đã có mặt, chỉ riêng chỗ ngồi bên cạnh hắn vẫn còn trống.

Hắn vỗ vỗ vào bàn trước, nở một nụ cười vừa phải, lễ độ:
“Chào bạn, làm phiền một chút. Cho hỏi bạn có biết Tần Y đi đâu không?”

Bạn nam ngồi bàn trước đáp lại:
“Chủ tịch Tần à? Hình như đang họp ở văn phòng hội học sinh.”

Trịnh Tự gật đầu:
“Cảm ơn cậu.”

Bạn nam đó chỉ là một học sinh bình thường, nhưng thái độ với Trịnh Tự lại cực kỳ thân thiện:
“Không có gì, không cần khách sáo.”

“Tần chủ tịch, có người tìm cậu.”

Tần Y vừa viết xong đơn xin phép nghỉ, ngẩng đầu lên:
“Cho người đó vào đi.”

Giọng nữ nhẹ nhàng vang lên, rồi theo sau là một giọng nam quen thuộc.

“Mời vào.”

“Cảm ơn.”

Tần Y nhướng mày, ngẩng đầu nhìn lên — quả nhiên, là cái dáng người cao gầy kia.

Cậu ném bút xuống, bước nhanh về phía Trịnh Tự:
“Sao cậu lại đến đây?”

Trịnh Tự cố nhịn cơn bực, giữ khoảng cách, lễ phép mỉm cười:
“Tôi có chút chuyện muốn tìm Chủ tịch Tần, không biết có thể xin cậu vài phút không?”

Tần Y nói với nữ sinh kia:
“Tôi ra ngoài một lát,” rồi khoác vai Trịnh Tự cùng rời đi.

Tần Y tuy bình thường tính tình hoà nhã, đối xử với ai cũng nhẹ nhàng, nhưng lại không phải kiểu dễ dàng thân thiết với người khác. Thế nên động tác khoác vai vừa rồi khiến cô nữ sinh ngẩn người.

Cô thì thầm một mình:
“… Chủ tịch Tần không phải ghét Trịnh Tự sao?”

Chuyện Tần Y không ưa Trịnh Tự, có thể người ngoài không biết rõ, nhưng trong hội học sinh thì ai cũng rõ mồn một.

Hồi mới được bầu làm chủ tịch kỷ luật, Tần Y từng được yêu cầu lên phát biểu trong một buổi lễ. Ngay khi nghe nói Trịnh Tự cũng có mặt trên sân khấu, cậu ta lập tức đen mặt, thẳng thừng bảo “không cần mấy trò hình thức giả tạo” rồi từ chối tham gia.

Sau đó tuy có đỡ hơn, nghe tên Trịnh Tự không còn phản ứng gay gắt nữa, nhưng vẫn luôn tránh dính dáng đến những việc có liên quan đến hắn.

Mọi người không phải ngốc — ai cũng hiểu rõ Tần Y không ưa Trịnh Tự. Có người từng hỏi lý do.

Bởi vì Trịnh Tự là kiểu người lịch thiệp, điềm đạm, lại đẹp trai — khó mà khiến người khác không có thiện cảm.

Hồi ấy Tần Y chỉ trả lời đúng một câu:
“Giả tạo. Buồn nôn.”

Vẻ mặt khi ấy, đúng kiểu vừa mới nuốt phải ba cân ruồi bọ.

Tóm lại, cậu ta từng rất phản cảm với Trịnh Tự — hoàn toàn không giống với cái dáng vẻ vừa rồi, như hồ ly giữa xuân, mặt mày rạng rỡ.

Tần Y và Trịnh Tự rẽ vào hành lang phía đông, chỗ này ít người qua lại.

Trịnh Tự chìa tay ra, gương mặt lạnh tanh, không còn chút dịu dàng khi nói chuyện với bạn nữ khi nãy:
“Đưa điện thoại đây.”

Tần Y nhìn gương mặt hắn rồi liếc xuống bàn tay đang chìa ra, vô thức nuốt nước bọt:
“… Làm gì vậy?”

Trịnh Tự trừng mắt:
“Nói nhảm cái gì? Đừng lằng nhằng, đưa đây.”

Tần Y cuối cùng cũng hiểu ra, bật cười:
“Cậu muốn giúp tôi nhận tiền à?”

Trịnh Tự bặm môi, không hề chối:
“Tôi thấy tay cậu như vậy, chắc cũng chẳng thao tác nổi. Lòng tốt đến giúp đỡ thôi.”

Tần Y cười nhếch mép:
“Không cần, tôi cố ý không nhận đấy.”

Trịnh Tự lập tức nổi cáu:
“Cậu có ý gì đây?”

Tần Y ra vẻ bất đắc dĩ, đưa tay định vuốt hàng mày đang nhíu lại của Trịnh Tự, nhưng chẳng ngoài dự đoán — bị hất ra ngay:
“Cậu làm cái gì?!”

Tần Y cười nhạt, khóe miệng kéo lên một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại không hề dễ dàng bị nhận ra sự nghiêm túc: "Tôi nhận tiền, cậu có phải sẽ xóa tôi khỏi danh sách không?"

Trịnh Tự nghẹn lời.

Rõ ràng điều đó là sự thật, nhưng khi Tần Y nói ra như vậy, hắn đột nhiên không dám thừa nhận.

Tần Y không để ý, nhanh chóng đáp trả lại một cách không đứng đắn: "Dù sao tôi có bản lĩnh tốt như thế, bạn tốt như vậy, dựa vào đâu mà cậu bắt tôi xóa?"

Trịnh Tự thở dài, khẽ lắc đầu: "… Tiền của cậu tốt nhất là nhận lại đi, rồi tìm bác sĩ thần kinh mà khám xem. Mà đầu óc cậu có vấn đề, không phải hôm nay mới thấy, thật sự nên đi chữa trị."

Tần Y nhếch môi, nở một nụ cười nhẹ: "Không sao đâu, đầu óc của tôi, thật ra chỉ có một vấn đề… đó là quá để ý đến cậu."

 

Trịnh Tự giận dữ, cảm thấy mình đang bị Tần Y trêu đùa đến mức không thể chịu nổi. Tay hắn nắm chặt đến mức có thể cảm nhận được sự run rẩy của chính mình, nhưng cuối cùng, lý trí đã chiến thắng được cảm xúc nhất thời. Hắn liếc nhìn Tần Y một cái, rồi quay người bước đi nhanh chóng, không muốn dính dáng gì đến người kia.

"Mẹ nó, muốn làm gì thì làm, ngu ngốc."

Dù trong lòng hắn là thế, nhưng Trịnh Tự lại không thực sự dám mở điện thoại ra và xóa Tần Y. Cảm giác lẫn lộn, một phần là bực bội, nhưng cũng có chút ngần ngại.

Còn Tần Y thì chẳng quan tâm, hắn đã làm xong việc mình cần làm, dù có chút vội vàng nhưng cũng khá thành thạo. Mấy ngày gần đây, sau khi tan học, Tần Y thường không ở lại mà đi thẳng, bỏ lại một đống công việc chưa xử lý. Do đó, hôm nay hắn phải tận dụng thời gian tự học buổi sáng để hoàn thành những công việc dang dở.

May mắn là, dù sao tự học buổi sáng cũng không có giáo viên, nếu không hắn sợ rằng mình sẽ bị chủ nhiệm lớp trách mắng.

 

Tần Y không hề cảm thấy bất ngờ, chỉ nhướn mày một cái, nhìn Trịnh Tự với ánh mắt đầy ẩn ý. Hắn biết rõ người trước mặt mình đang không hài lòng, nhưng không hề bận tâm.

"À, vậy sao? Chuyện phiền nào mà nghiêm trọng đến mức khiến bạn học Trịnh không ngủ được?" Tần Y hỏi, nhưng giọng điệu chẳng hề nghiêm túc, ngược lại, còn pha chút trêu chọc.

Trịnh Tự hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh: "Không có gì." Hắn thầm nghĩ mình chẳng nên để ý đến mấy câu của Tần Y. Tuy nhiên, trong lòng vẫn không thể không cảm thấy một chút khó chịu.

Tần Y không nói thêm gì nữa, nhưng nụ cười trên môi hắn vẫn chưa tắt. Hắn tiếp tục tuần tra một vòng quanh lớp, nhưng ánh mắt vẫn không quên thỉnh thoảng liếc về phía Trịnh Tự.

Lúc này, một số học sinh khác trong lớp bắt đầu rì rầm, thì thầm về việc Trịnh Tự ngủ trong giờ tự học sáng, nhưng ai cũng hiểu, chỉ có Tần Y mới đủ "dũng cảm" để nhắc nhở một câu. Những người khác đều im lặng, như thể không muốn dây dưa vào cuộc trò chuyện này.

Trịnh Tự không tiếp tục phản ứng, chỉ yên lặng ngồi xuống, tay cầm bút vẽ vẽ lung tung trên giấy. Thực ra, tâm trí của hắn chẳng tập trung vào bài học gì cả. Hắn còn đang nghĩ đến cuộc gặp gỡ kỳ lạ với Tần Y trong những ngày gần đây, và không thể phủ nhận rằng, những lần tương tác ấy khiến hắn cảm thấy có chút khó hiểu về bản thân.

Tần Y nghe vậy không khỏi cười khẽ, nhưng lại cảm thấy có chút thú vị. Câu trả lời của Trịnh Tự thật sự quá ngọt ngào, mà lại có chút châm biếm. Nhưng Tần Y chỉ nhẹ nhàng cười, không có phản ứng quá mức.

Hắn quay lại tiếp tục tuần tra lớp học, nhưng trong lòng lại không yên. Mặc dù Tần Y không thể nói rõ ràng lý do, nhưng hắn không thể phủ nhận rằng có một thứ gì đó kỳ lạ giữa hắn và Trịnh Tự. Cảm giác này khiến hắn không khỏi cảm thấy có chút bứt rứt, như thể hắn luôn muốn tiến gần hơn, nhưng lại chẳng thể nào làm được.

Trịnh Tự, mặc dù đang ngồi im lặng ngủ, nhưng trong đầu hắn lại có những suy nghĩ không ngừng quay cuồng. Hắn không thể phủ nhận rằng Tần Y luôn khiến hắn cảm thấy khó chịu, nhưng lại không thể cưỡng lại được việc đôi khi thấy hắn như vậy, có một phần nào đó thu hút.

"Tiểu động vật..." Trịnh Tự thì thào, nhẹ nhàng nở một nụ cười. Hắn biết rõ bản thân không thể cứ mãi bị Tần Y trêu chọc như vậy, nhưng mỗi lần Tần Y nói một câu, lại khiến hắn có cảm giác giống như bị cuốn vào trò chơi của hắn, mà bản thân không có cách nào từ chối.

Tần Y nhìn Trịnh Tự, như thể biết rõ sự bối rối của hắn, nhưng không muốn làm gì hơn. Chỉ cần thế là đủ. Hắn không cần phải ép buộc bất cứ điều gì. Thực tế, mọi thứ có thể phát triển tự nhiên, mà không cần phải vội vàng.

Trịnh Tự cuối cùng cũng từ từ nhắm mắt lại, mặc dù hắn vẫn không thể ngủ ngon, nhưng ít nhất trong giây phút này, hắn cảm thấy một chút bình yên lạ kỳ.

 

Tần Y chống tay lên trán, nhìn hắn, trong lòng suy nghĩ ngổn ngang.

Hắn muốn tự hỏi bản thân một chút, liệu mình có muốn phát triển mối quan hệ với Trịnh Tự hay không.

Tình huống như vậy, cứ mãi đối đầu gay gắt như thế không ổn, không có lợi cho sự lâu dài của Trịnh Tự.

Rốt cuộc, tức giận dễ dàng làm con người chết nhanh.

Trịnh Tự có vẻ như không coi mình là bạn bè, còn Trương Hiệp thì không tính là gì. Hai người cứ ngu ngốc cùng nhau mãi thì chẳng có lợi gì cho sức khỏe, mục đích của mình là giúp Trịnh Tự khỏe mạnh và sống lâu, chứ không phải làm cho hắn chết nhanh hơn.

Vì thế, hắn thực sự bắt đầu tự hỏi làm thế nào để giúp Trịnh Tự sống lâu hơn.

Không chỉ tự hỏi, hắn còn bắt đầu viết ra một bảng kế hoạch thời gian cụ thể.

6:30-7:10: Dậy, ăn sáng.

7:10-7:30: Đến trường, bắt đầu tự học.

……

10:30-6:30: Ngủ trưa.

Viết rất chi tiết, hắn xem xong thấy hài lòng, gật đầu tán thưởng. Sau đó, hắn gấp tờ giấy thành một khối vuông nhỏ, định nhét vào túi Trịnh Tự thì lại nhớ ra điều gì.

Hắn mở lại khối vuông, ở góc trên của bảng kế hoạch viết thêm một dòng chữ, viết xong lại gấp lại, rồi bỏ vào túi Trịnh Tự.

Cả buổi sáng, Trịnh Tự không hề sờ đến túi, mãi đến buổi trưa khi hắn đi tới tiệm của Trương Hiệp mua đồ, lúc lấy điện thoại ra để thanh toán, tờ giấy vuông mới rơi ra từ trong túi, khiến hắn chú ý.

Trịnh Tự nhíu mày nhặt tờ giấy lên, mở ra xem thì Trương Hiệp bên cạnh đã ầm ĩ lên, gọi cái gì mà "Thư tình".

Trịnh Tự liền tặng cho hắn một cú đập vào đầu, rồi mở tiếp tờ giấy.

Trên tờ giấy, bảng kế hoạch thời gian được trình bày rất rõ ràng, cái khí thế hùng hồn đó khiến Trịnh Tự có cảm giác rất quen thuộc. Hắn cảm thấy mình đã từng thấy cái này ở đâu, nhưng mãi không thể nhớ ra.

Ánh mắt hắn dừng lại ở đầu trang giấy, nơi đó có một câu viết:

—— Tần tiểu cẩu tự mình giám sát ngươi làm việc và nghỉ ngơi, không cần cảm tạ nga.

Trịnh Tự hừ một tiếng, rồi cuộn tờ giấy lại ném xuống đất, vừa tiện thể nói một câu: "Ngu ngốc."

Cái gọi là duyên phận này, thật sự giống như quỷ đánh nhau với tường, cứ vòng qua vòng lại, cuối cùng vẫn quay về chỗ cũ, dù cho ngươi có chạy thế nào, cũng chẳng thoát khỏi được.

Tuy rằng Tần Y không thể ngẫu nhiên gặp được Trịnh Tự ở tiệm tạp hóa, nhưng hắn lại tình cờ bắt gặp chính tờ giấy mình đã viết.

Hắn có một trực giác rất rõ ràng với tờ giấy này — hắn vừa nhìn đã biết đây chính là bảng kế hoạch mà mình viết cho Trịnh Tự, thế là hắn cúi xuống nhặt lên.

Tờ giấy bị vò lại như một cục rau muối, Tần Y mở nó ra, nhìn nét chữ cùng nội dung bên trong, không nhịn được bật cười thành tiếng.

Hắn đã đoán trước sẽ có kết cục như vậy. Hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt của Trịnh Tự khi phát hiện ra tờ giấy này, cũng như tâm trạng của hắn ta lúc vò tờ giấy lại như thế.

Quả thực là… quá thú vị.

Tần Y vuốt phẳng tờ giấy một chút, rồi giơ điện thoại lên chụp lại.

Cửa sổ thông báo hiện lên trên màn hình điện thoại:

Có muốn chia sẻ hình ảnh này với Tạc Tạc không?

Chọn: Có.

Hai phút sau, âm báo tin nhắn vang lên.

Tạc Tạc (ZX): Bệnh tâm thần.

"Tạc Tạc" là biệt danh Tần Y đặt cho Trịnh Tự, bởi vì Trịnh Tự mỗi lần xuất hiện trước mặt hắn đều như mèo xù lông, nổi nóng bất thình lình, cho nên hắn liền gọi là "Tạc Tạc".

Bạn hỏi vì sao lại dùng điệp từ à?

Vì điệp từ nghe rất đáng yêu, mà Trịnh Tự… cũng rất đáng yêu.

Tần Y dựa vào quầy, nhắn lại cho hắn:
Sao vậy? Không thích bảng kế hoạch thời gian tôi viết cho cậu à?”

Tạc Tạc: Cậu lo hơi nhiều rồi, tôi là đến cả bản thân cậu còn không ưa nổi.

Tần Y cảm thấy có lẽ tinh thần mình thật sự có vấn đề, nếu không thì tại sao Trịnh Tự nói gì hắn cũng muốn bật cười?

Hắc Mã: Không sao, tôi đơn phương yêu thầm cậu cũng được mà.

Trịnh Tự không nhắn lại nữa. Có lẽ hắn cảm thấy Tần Y đúng là não tàn quá mức, nói thêm vài câu nữa thì bản thân cũng rớt IQ theo.

Trương Hiệp nhìn người đang dựa vào quầy nhà mình cười ngây ngô, nhịn không được lên tiếng thúc:
Cậu có thể trả tiền trước rồi chơi tiếp được không?”

Tần Y mở mã thanh toán, giọng điệu tùy ý hỏi:
Hôm qua cái người đánh nhau với Trịnh Tự là ai vậy?”

Trải qua chuyện ngày hôm qua, Trương Hiệp đã hoàn toàn xác định Tần Y là “người nhà”, nếu không thì hắn sao có thể yên tâm để Tần Y dắt Trịnh Tự đi như thế.

Nghe Tần Y hỏi vậy, Trương Hiệp ngạc nhiên hỏi lại:
Tự ca không nói cho cậu biết à?”

Tần Y giỏi nhất là giả bộ:
Cậu ấy sợ tôi xúc động mà làm liều, nên không kể gì cả. Cậu nghĩ xem, nếu tôi biết cái tên ngốc đó là ai, chẳng phải đã sớm xông lên đánh cho hắn một trận rồi sao?”

Trương Hiệp nhìn vẻ mặt nghiêm túc cùng giọng điệu chân thành của hắn, lập tức mềm lòng, liền nói:
Cậu cũng đừng trách Tự ca không kể. Cái tên Khúc Trình đó là một thằng điên chính hiệu, vừa biến thái vừa não tàn. Cậu tốt nhất đừng dây vào, cậu mà động tới hắn, hắn lại bám lấy Tự ca ăn vạ. Ngu ngốc hết chỗ nói.”

Tần Y “à” một tiếng:
Được, tôi sẽ không gây thêm phiền phức cho Tự ca.”

Thấy hắn có tinh thần giác ngộ như vậy, Trương Hiệp rất hài lòng, còn đưa hắn một hộp kẹo cao su làm phần thưởng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play