Khi bọn họ đến khu H, đã là tám tiếng sau.
Pháp Già mặc đồ của Tương Trừng. Hai người có vóc dáng khá giống nhau, nếu không nhìn kỹ thì rất khó phân biệt. Khi đi ngang qua người khác, có vài robot dò xét cũng bật cảnh báo vì nhận diện được cảm giác nguy hiểm bất thường từ bộ đồ—đó là mã số cảnh báo loại 29084 5193, một dạng phản ứng khi phát hiện nguy cơ trộm cắp dữ liệu.
Trong suốt tám tiếng đồng hồ đó, Tương Trừng rốt cuộc cũng nhớ ra vì sao lại thấy Pháp Già trông quen mắt đến vậy —— chẳng phải dáng vẻ này rất giống khi chính cậu bị bế về trước kia sao… Chậc!
Việc kiểm tra an ninh ở khu H nói là nghiêm thì rất nghiêm, mà nói không nghiêm thì cũng đúng. Chỉ cần là người được tuyển dụng ở cấp bậc cao, thì có thể đi thẳng vào mà không cần kiểm tra thêm.
Dù vậy, Giản Thiệu vẫn có chút lo lắng:
“Tiểu Thêm, ngươi có giấy tờ tùy thân không?”
Bởi vì bọn họ thuộc kiểu người đặc thù, sinh ra vốn đã không có căn cước công dân. Thẻ của Giản Thiệu là nhờ làm giả mới có được.
Hai người đã bàn qua vấn đề này trong lúc ngồi trên xe, tuy Pháp Già vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn về thân phận của Giản Thiệu, nhưng giờ nghe Giản Thiệu hỏi vậy, hắn chỉ nhàn nhạt ngẩng đầu, liếc đối phương một cái:
“Ta có, ngươi không cần lo.”
Giản Thiệu lập tức bày ra vẻ mặt uất ức trên gương mặt đẹp trai lạnh lùng, khiến Tương Trừng nổi hết cả da gà.
“Tôi vẫn thấy dáng vẻ trước kia khi hắn đấu với tôi hợp mắt hơn…” Tương Trừng không nhịn được mà than thở với Canh Chử.
“Cũng đúng thôi.” Canh Chử nhún vai, cảm thấy chuyện này rất bình thường:
“Dù gì cũng là người mình thích, lại còn là mối tình đầu. Ai mà chẳng thay đổi khi đứng trước người mình thích chứ?”
Tương Trừng hơi nhíu mày, lẩm bẩm:
“Loài người các ngươi thật đúng là dễ thay đổi.”
Canh Chử không phản bác. Con người thực sự rất dễ thay đổi. Có những kẻ vừa thân thiết với bạn hôm trước, hôm sau đã vì chút lợi lộc mà đâm sau lưng, thậm chí phản bội cả bạn bè và ân nhân.
Đôi khi, chính con người còn đáng sợ hơn cả dị chủng.
Cả nhóm thuận lợi tiến vào khu H. Khi bước qua ranh giới khu vực, Tương Trừng có cảm giác như mình vừa bước sang một giai cấp khác.
Canh Chử thấy hắn cứ nhìn đông ngó tây suốt dọc đường, liền chủ động giải thích:
“Khu H thuộc tầng hai của thành thị số một. Người đến đây thường xuyên phải vượt qua hai tầng thành nội, nên mức độ phồn hoa ở đây cũng không khác nhiều so với khu G ở tầng một.”
Hắn cười nhẹ:
“Hôm nào ta dẫn ngươi đi dạo khu G hoặc D, lúc đó ngươi sẽ thấy sự phân tầng trong nội thành thực sự rất rõ ràng.”
Ở tầng thứ nhất, từ khu A đến G, mỗi khu vực đều có mức độ phát triển khác nhau.
Nếu từ khu G tiến dần lên trên, sẽ thấy được cuộc sống xa hoa truỵ lạc của tầng lớp thượng lưu trong thời kỳ mạt thế.
“Càng là người ở tầng trên, cách họ chơi lại càng biến thái.” Canh Chử bình thản nói ra một câu như vậy. Trước đây hắn từng thấy ghê tởm, giờ thì vẫn thấy ghê tởm! Chỉ là giờ ghê tởm thì cũng mặc kệ, chẳng buồn lên tiếng nữa.
Không cần nói kỹ, Tương Trừng cũng đoán được nhân loại có thể làm ra những chuyện gì. Nhưng Canh Chử lại bảo:
“Không, cách họ chơi còn vượt xa tưởng tượng của ngươi…”
Hắn dừng lại, như đang tìm từ ngữ để mô tả, nhưng rồi phát hiện chẳng có từ nào đủ để diễn tả sự kinh hoàng và ghê tởm mà hắn từng chứng kiến.
Ánh mắt Tương Trừng dừng lại trên người Pháp Già phía trước. Chỉ từ hắn thôi, cũng đủ để Tương Trừng tưởng tượng ra những điều đáng sợ mà một số nhân loại có thể làm.
Kết hợp gen của con người với dị chủng, rồi lợi dụng virus Nguyên để tăng cường mức độ ô nhiễm… điểm giới hạn đạo đức của nhân loại đúng là không thể thấy cũng chẳng thể chạm đến.
Lần này, họ không ở khách sạn.
“Ta có một bất động sản ở đây, muốn cùng ở không?” — đây là căn nhà đứng tên Canh Chử, là tài sản mẹ hắn để lại từ khi còn sống.
Căn nhà nằm dưới chân núi, thuộc một khu phong cảnh yên tĩnh, ngăn cách với khu du lịch bởi một con sông nhỏ. Nơi này rất thanh bình, phù hợp để nghỉ ngơi.
So với khách sạn, nơi này khiến Pháp Già cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Nhất là khi trong cơ thể hắn, tình trạng ô nhiễm vẫn chưa ổn định hoàn toàn. Một khi xảy ra xung đột hoặc cảm xúc mất kiểm soát, ô nhiễm sẽ lập tức bùng phát.
Hắn tuyệt đối không muốn bị người ta xem như dị chủng rồi xử lý ngay tại chỗ, trước bao ánh mắt soi mói.
Căn nhà là một biệt thự ba tầng theo phong cách Trung Quốc. Thiết bị vệ sinh sẽ tự động làm sạch theo giờ, nên khi họ đến, chỉ cần vào là có thể nghỉ ngơi ngay.
Tương Trừng thì không cần ngủ. Dù sao hắn chỉ tiêu hao có một đinh điểm lực lượng.
Hắn ngồi trên tầng ba, nhìn ra khu phong cảnh phía xa. Bên đó hình như là biển hoa, du khách tới lui khá đông đúc.Từ nơi này trở đi, thật sự không giống với S khu, như thể thuộc về một thế giới khác hoàn toàn.
Ở S khu, dù có là xóm nghèo, cũng vẫn có hệ thống kiểm soát cơ bản — ít nhất sẽ không có dị chủng xông vào.
Tương Trừng chăm chú nhìn về phía bên kia một lúc lâu. Đang chuẩn bị nhảy xuống, hắn liền nghe thấy có tiếng ồn ào hỗn loạn vang lên.
Hắn lập tức quay đầu nhìn theo âm thanh, liền thấy cảnh dị chủng đang tấn công con người: sau lưng một người phụ nữ có một con thiêu thân lớn, toàn thân màu bạc đang bám chặt. Con thiêu thân đó đang dùng vòi dài cắm sâu vào cột sống của cô gái.
Nó đang hút tủy sống của nhân loại!
Xung quanh toàn là người thường, dù có vài thu dụng giả cũng chỉ ở cấp thấp, hoàn toàn không đủ sức đối phó với dị chủng cấp Danger này.
Tương Trừng chậm rãi kéo căng cung, đầu mũi tên màu đen bắt đầu ngưng tụ năng lượng. Khi hắn buông tay, mũi tên lập tức lao đi như tia chớp. Cùng lúc đó, hắn cũng nhảy khỏi nóc nhà, vừa hay tránh khỏi đám người đang đuổi theo dị chủng.
Khi đám người kia vừa chạy tới hiện trường, họ còn chưa kịp sơ tán du khách xung quanh thì đã thấy dị chủng bị một mũi tên đen bắn trúng, thân thể ngay lập tức nổ tung.
Điều kỳ lạ là, dù dị chủng chỉ cách người phụ nữ rất gần, vụ nổ lại hoàn toàn không làm cô bị thương.
Những người chạy tới đều ngây người ra, rồi lập tức cảnh giác quan sát xung quanh, cố gắng tìm ra kẻ đã bắn tên.
Nhưng xung quanh chỉ toàn người thường và thu dụng giả cấp thấp, không ai trông giống như có thể bắn ra mũi tên đó.
“Rốt cuộc là ai làm?! Chuyện này chúng ta phải giải thích sao đây?!” – một người hét lên. Dị chủng vừa bị tiêu diệt không phải loại bình thường, mà là thú cưng của một thiếu gia nhà giàu ở khu B!
Ngày hôm nay, người phụ trách trông giữ lại ngủ gật. Đến khi tỉnh dậy, dị chủng đã biến mất từ lâu. Khi họ lần theo dấu vết tới nơi, thì dị chủng đã bắt đầu tấn công nhân loại.
Tệ hơn nữa là, hiện trường chỉ còn lại mảnh xác nổ tung — không còn gì nguyên vẹn để họ mang về báo cáo.
Cuối cùng, họ chỉ có thể thu dọn phần hài cốt còn lại rồi quay về.
Còn người phụ nữ bị hại thì không ai quan tâm. Nếu không nhờ một du khách gọi xe cứu thương, có lẽ cô ta đã không sống nổi.
Lúc Tương Trừng nhảy xuống, Canh Chử cũng vừa bước ra khỏi nhà trong bộ đồ ngủ, tóc còn ướt đẫm, hiển nhiên là vừa mới tắm xong. Hắn cầm hai ly đồ uống, vừa thấy Tương Trừng liền tự nhiên đưa một ly nước trái cây qua.
“Ly của ta là cái gì vậy?” – Tương Trừng tò mò ghé lại gần ngửi, lập tức ngửi thấy mùi tiêu nướng và than.
Canh Chử không trả lời, chỉ cười, đưa ly đến gần miệng hắn.
Thấy đối phương không phản đối, Tương Trừng uống thử một ngụm nhỏ... rồi lập tức nhăn mặt:
“Ugh! Đắng quá!”
Biểu cảm méo xệch của Tương Trừng khiến Canh Chử ôm bụng cười không ngừng:
“Là cà phê mà, chưa từng uống à?”
Canh Chử vừa nói vừa nhấp một ngụm, gương mặt hiện lên vẻ thỏa mãn.
Tương Trừng đương nhiên chưa từng uống. Cà phê là thứ chỉ tồn tại ở tầng một khu thành, nếu không nhờ có bất động sản ở H khu, hắn còn chưa chắc đã được nếm thử.
Hắn biết cà phê rất quý. Từng nghe người già kể về vài chục năm trước, lúc đó cà phê vẫn còn rất rẻ.
Nhưng hiện tại đang là thời kỳ mạt thế, nhân loại còn đang lo miếng ăn từng ngày. Ở những tầng thấp, cho dù chỉ tốn một đồng, cũng không ai mua cà phê cả.
Còn đối với tầng lớp thượng lưu ở tầng một, giá rẻ như vậy còn không bằng nước lọc! Cà phê hòa tan còn đắt hơn thế!
Tương Trừng liên tục lùi lại, ôm ly nước trái cây của mình chạy ra ngoài như chạy trốn.
Canh Chử nhìn bóng lưng hắn, bật cười — từ bao giờ tên này lại sợ cà phê đến vậy?
Nghĩ vậy, hắn lại quay về bếp, pha thêm mấy ly khác, đặt lên khay rồi mang ra sân.
Lúc này, Tương Trừng đang nằm phơi nắng. Sau khi ăn virus Nguyên, hắn cảm thấy dòng năng lượng trong cơ thể lưu chuyển dễ chịu hơn hẳn.
Hiểu đơn giản, tức là... nhanh đói hơn.
Miêu miêu vẫn đang giả dạng nằm ngủ trên đỉnh đầu hắn, cuộn tròn lại thành một cục lông, ục ục ngủ say.
Nghe tiếng bước chân, Tương Trừng mở hé mắt, rồi lập tức trợn tròn khi thấy Canh Chử bưng bốn năm ly cà phê đi tới!
“Dừng lại! Ngươi định làm gì đó?!” – hắn hét lên, suýt nữa ném cả miêu miêu đi.
May mà miêu miêu kịp tỉnh, giơ móng vuốt bám chặt tay hắn, nếu không đã nổ tung như lựu đạn.
Canh Chử thấy hắn phản ứng như gặp kẻ thù, khóe miệng khẽ giật:
“Lại đây nếm thử đi, không giống lúc trước đâu, lần này ta có thêm sữa.”
Vừa rồi là cà phê nguyên chất kiểu Mỹ, giờ hắn pha thêm sữa từ nhiều loại khác nhau như sữa bò, sữa đặc, sữa bột... vị sẽ dịu hơn nhiều.
Nhưng Tương Trừng chẳng tin chút nào. Hắn ôm chặt miêu miêu, lùi xa hơn, hừ lạnh một tiếng.
Canh Chử cũng không ép, chỉ đặt khay cà phê bên bàn trà, rồi nằm xuống bên cạnh hắn.
“Ngươi vừa rồi làm gì thế?” – hắn cảm thấy có đợt sóng năng lượng dao động mạnh.
Tương Trừng hất cằm về phía biển hoa xa xa:
“Có dị chủng chạy ra, nhìn cũng khá xinh đẹp.”
Lời này khiến Canh Chử lập tức hiểu: hắn đang nghi ngờ đó là dị chủng được nuôi làm thú cưng?
Tương Trừng chỉ cười nhạt, không nói gì thêm, nhưng ánh mắt đã đủ để Canh Chử hiểu ý.
Hắn có chút tiếc nuối vì mình không tận mắt thấy dị chủng đó, nếu không đã có thể đoán được là của ai nuôi.
Dù sao thì... một dị chủng dám xông ra tấn công người trong khu du lịch, cho thấy tầng lớp thượng lưu hiện tại thật sự quá kiêu ngạo rồi.
Hai người tiếp tục nằm phơi nắng nhàn nhã. Bề ngoài trông như đang thư giãn, nhưng thực ra cả hai đều đang âm thầm suy nghĩ.
Ở một nơi khác, Pháp Già nhìn người trước mặt — một người hoàn toàn xa lạ, nhưng sau khi nghe hắn liệt kê đủ thứ bằng chứng, cuối cùng cũng buộc phải tin tưởng... Giản Thiệu.Hai người lặng lẽ ngồi đối diện nhau rất lâu. Một người bị tách ra khỏi tổ chức, một người không ngừng bị ô nhiễm xâm thực, vậy mà họ vẫn có thể trốn thoát khỏi viện nghiên cứu để gặp lại nhau—đó thật sự là một phần vạn may mắn giữa mạt thế.
“Lúc nhìn thấy thông báo truy nã, ta đã nhận ra ngươi.” Giản Thiệu nhẹ nhàng vén tóc Pháp Già, thử đưa tay về phía hắn, dịch đến gần hơn vài phân.
“Nhưng trước cả lúc đó, ta đã luôn tìm ngươi. Cả đời ta chỉ có ba việc muốn làm—nâng cao thực lực, báo thù, và tìm ngươi.”
Giản Thiệu chậm rãi dịch đến sát bên Pháp Già. Thấy người kia không có phản ứng gì, hắn bèn lén lút đưa tay ôm lấy nửa người hắn vào lòng.
Pháp Già im lặng quá lâu. Trong lòng hắn lúc này là một mớ cảm xúc hỗn loạn.
Hắn không ngờ rằng người từng cùng mình liều mạng trong viện nghiên cứu lại... thích mình.
Quan trọng hơn là: người đó còn sống!
Khi thấy Giản Thiệu bị bắt đi, cả thế giới của hắn như sụp đổ. Họ từng là những người cùng nhau động viên nhau, khích lệ nhau, chỉ mong một ngày có thể thoát khỏi địa ngục trần gian kia.
Vậy mà người kia vẫn sống—vẫn đang ở trước mặt hắn.
Sau khi xác nhận thân phận của Giản Thiệu, một nửa thù hận trong lòng Pháp Già bỗng tan biến.
Hắn cảm nhận được những cử chỉ lén lút của Giản Thiệu, nhưng điều khiến chính hắn kinh ngạc là—hắn không hề bài xích.
Hắn không rõ cảm xúc mình dành cho Giản Thiệu là gì, nhưng có thể được gặp lại người này, còn thấy hắn bình yên tồn tại—vậy là đủ.
Khi Giản Thiệu hoàn toàn ôm lấy hắn, giữ chặt trong lòng, Pháp Già cũng chỉ khẽ nhắm mắt lại.
Giản Thiệu siết chặt vòng tay như thể đang giữ lấy món bảo vật quý giá vừa mất đi lại tìm được, như thể những tháng ngày sống trong ác mộng vì mất hắn cuối cùng cũng được giải thoát.
Hai người nằm ôm nhau trên giường, trong cảm giác an toàn hiếm hoi ấy, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Nhưng khoảnh khắc ấm áp ấy lại bị cắt ngang—một giọng hét phá tan yên tĩnh:
“MỞ CỬA!”
Tiếng hét không chỉ khiến hai người trong sân bừng tỉnh, mà còn đánh thức cả Giản Thiệu và Pháp Già vừa mới ngủ thiếp đi.
Giản Thiệu nhẹ nhàng vỗ Pháp Già, ra hiệu cho hắn cứ ngủ tiếp. Nhưng Pháp Già không phải kiểu người bỏ mặc phiền toái cho người khác giải quyết. Hai người cùng bò đến bên cửa sổ nhìn xuống.
Canh Chử từ trong nhà thong thả đi ra. Vừa thấy nhóm người trước cửa, sắc mặt hắn trầm xuống, lạnh như băng.
Hắn biết—biết rõ là ai đã thả dị chủng ra ngoài.
Đám người vừa nãy còn hung hăng, vừa thấy Canh Chử xuất hiện liền như bị dội gáo nước lạnh, khí thế xẹp xuống ngay lập tức.
Canh Chử lạnh lùng nhìn họ, ánh mắt quét về phía sau. Quả nhiên, Tương Trừng đang đứng gần đó, cung đã kéo căng sẵn sàng nhả tên bất cứ lúc nào.
Cảnh tượng ấy, Giản Thiệu cũng nhìn thấy. Hắn nhướng mày, ôm Pháp Già quay lại giường.
“Không cần lo, có Tương Trừng ở đó, Canh Chử sẽ không chịu thiệt đâu.”
Cứ như thể chỉ cần hắn ở đó, người kia sẽ chẳng bao giờ chịu thiệt. OvO
Chương 39 – Tương Trừng siêu ngầu
Đám người đột ngột đến căn bản không biết chủ nhà là Canh Chử. Nhưng khi thấy mặt hắn thì sắc mặt cả đám đều như trời sập.
Tương Trừng nhìn mà thấy buồn cười. Đám này tám phần là dân ngoài khu đến mua nhà, tuyệt đối không phải người của tầng một, nên mới dám làm càn tới vậy.
Kết quả thì sao? Không phải vấp phải tường đồng vách sắt còn gì!
Nhìn Canh Chử đứng sừng sững trước cửa, đám người chẳng còn giữ được vẻ hống hách lúc đầu. Cuối cùng chỉ có thể gượng cười viện cớ tìm nhầm người, rồi vội vàng rút lui.
Canh Chử trợn mắt, móc điện thoại ra, gửi tin nhắn cho một người:
【 Gần đây Ninh Vũ xuất hiện ở đâu? 】
Đối phương trả lời rất nhanh:
【 Sao vậy? Hắn chọc giận ngươi à? 】
【 Hắn ở đâu 】
Nhìn chằm chằm bốn chữ trên màn hình, người nhận tin nhắn xoa xoa cằm, thầm cảm thán. Hắn vừa mới nhận được tin—Canh Chử giờ đã là Càng Sư cấp A. Nghĩ đến đám người nhà họ Cố chắc đang lật tung thế giới tìm Canh Chử về.
Vì vậy, hắn không nhắn nữa mà gọi thẳng điện thoại:
“Gần đây hắn hình như đang lảng vảng ở khu F và G. Sao? Thật sự dám chọc ngươi à?”
Giọng lạnh lùng của Canh Chử vang lên bên kia:
“Người của hắn, dám xông vào nhà ta.”
Đầu dây bên kia lập tức im bặt. Không ngờ Ninh Vũ tìm đường chết lại hiệu quả đến vậy!
“…Rốt cuộc là có chuyện gì? Cho ta nghe chút được không?” Người kia cảm thấy cực kỳ đau đầu. Ngày thường giúp Ninh Vũ dọn dẹp hậu quả còn chấp nhận được, nhưng giờ mà chọc đến Canh Chử thì hắn cũng không xử lý nổi.
Canh Chử nhìn về phía Tương Trừng đang đi đến, hỏi:
“Dị chủng lúc đó trông thế nào?”
Nghe vậy, đầu dây bên kia lập tức hiểu—bên cạnh Canh Chử có người khác. Chuyện này mới khiến hắn thấy tò mò.
Từ trước đến nay Canh Chử vốn là kiểu thích đơn độc hành động, hiếm khi hợp tác với đội khác, càng không có chuyện mang người về nhà.
Ngay sau câu hỏi của Canh Chử, một giọng nam trẻ hơn vang lên:
“Thân màu trắng, có cánh như tua, trên đầu có hai chấm đen như mắt giả…”
Vừa nghe mô tả ấy, đầu dây bên kia liền biết Ninh Vũ rốt cuộc đã làm gì.Hắn bực bội bật ra một tiếng “chậc”, ôm đầu khổ sở:
“Anh Hành, em hiểu rồi, em sẽ tự đi xử lý. Có ai bị thương nghiêm trọng không?”
Bên kia điện thoại im lặng vài giây, rồi giọng nói trẻ tuổi kia khẽ cười:
“Cậu đoán xem?”
— Ủa ôi, người bên cạnh Canh Chử trông có vẻ chẳng phải loại dễ tính đâu nha…
Ngay sau đó, Canh Chử nhàn nhạt nói:
“Người bị thương đang ở khu H, biển hoa. Tự anh xử lý.”
Dứt lời, anh liền cúp máy.
Đầu dây bên kia, người đàn ông không hề tức giận. Vừa cúp điện thoại xong, anh ta lập tức ra lệnh cho trợ lý:
“Lôi thằng nhóc Ninh Vũ kia về đây. Nếu nó không chịu về thì đánh gãy hai chân mang về, tuyệt đối không được cho nó bất kỳ trị liệu nào.”
Anh ta đứng dậy khỏi ghế sofa, nghĩ tới giọng nói vừa rồi bên điện thoại, quyết định tự mình đi một chuyến đến khu H xem tình hình.
Lúc này, Canh Chử cũng bình thản thông báo:
“Chuyện người bị thương đã có người giải quyết.”
Tương Trừng hứng thú reo lên một tiếng, ánh mắt tò mò:
“Người anh gọi điện thoại vừa nãy là ai vậy? Chỉ một cuộc gọi mà có thể xử lý được cả đám người đó?”
Canh Chử nghiêng người, ghé sát tai cậu, đang định nói nhỏ thì phía sau bỗng vang lên một tiếng gào giận dữ:
“Canh Chử, đồ tạp chủng nhà họ Cố!”
Cả hai người đồng loạt lạnh mặt. Tương Trừng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên tóc nhuộm sặc sỡ đang sải bước đến gần, mặt đầy khinh thường và chế nhạo.
Không do dự một giây nào, Tương Trừng giương cung, bốn mũi tên đen nhánh như chớp mắt đã bắn thẳng vào tứ chi thiếu niên, ghim chặt cậu ta vào bức tường phía sau.
“Aaaa!!!”
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả bờ sông bên kia. Thuộc hạ đi theo thiếu niên hoảng loạn lao tới, cố gắng kéo tên ra khỏi mũi tên, nhưng vô ích. Họ càng gỡ, cậu ta càng đau.
“Ngươi dám động thủ với thiếu gia nhà ta?!”
Tương Trừng thu cung về, khoác tay Canh Chử, giọng mềm như bún:
“Chồng à ~ anh xem bọn họ hung dữ quá đi ~”
Canh Chử suýt nữa bị sặc chết bởi câu đó, trong khi Giản Thiệu đang trốn ở bên cạnh nghe lén cũng run rẩy khoé miệng không ngừng.
Ai cũng biết Tương Trừng nổi tiếng hung hãn. Giờ nhìn bộ dạng "thỏ non" này thật đúng là… cay đôi mắt!
Canh Chử biết rõ người kia đang diễn, nhưng cũng phối hợp rất ăn ý, thuận thế ôm chặt cậu vào lòng. Tương Trừng vừa đúng tầm cao, đầu cọ cọ vào cằm Canh Chử:
“Đừng sợ, có anh ở đây rồi.”
Giản Thiệu nấp trong góc rình coi suýt nữa phun máu mũi!
Thiếu niên kia nghe nói Tương Trừng là người của Canh Chử, lập tức chửi bới càng khó nghe. Tương Trừng nghe mà tay ngứa, muốn dứt khoát đánh thêm một trận, nhưng bị Canh Chử giữ chặt, không cho ra tay nữa.
Canh Chử mỉm cười, nhìn cậu thiếu niên:
“Tao đã nói chuyện với anh trai mày rồi. Giờ anh ta chắc cũng đang ra lệnh cho mày về nhà.”
Nói rồi, anh rút điện thoại ra, chụp một tấm gửi đi.
Chưa tới ba giây sau, điện thoại Canh Chử đã đổ chuông.
Giọng đàn ông lạnh lẽo vang lên:
“Ninh Vũ, mày không nghe lời.”
Ninh Vũ chưa bao giờ ngờ rằng Canh Chử lại có quan hệ với đại ca mình. Trước đó khi bị gọi về, cậu ta cứ tưởng chuyện dị chủng bị thả lộ ra ngoài bị bại lộ. Ai mà ngờ được…
Giờ nghe thấy giọng đại ca tức giận, Ninh Vũ lập tức run lẩy bẩy.
Canh Chử lạnh lùng nhìn cậu ta, nói với Tương Trừng – người vẫn còn đang ôm lấy anh:
“Thu mũi tên lại đi, sẽ có người tới dẫn hắn đi.”
Tương Trừng ngẩng đầu, không vui nhíu mày:
“Cứ thế mà bỏ qua cho hắn? Miệng mồm dơ bẩn như vậy, chi bằng xé lưỡi hắn ra đi?”
Đôi mắt xanh lục của cậu ánh lên tia sáng âm u, khiến Canh Chử có cảm giác như bị dã thú trong bóng tối rình rập.
Người đàn ông trong điện thoại vội lên tiếng:
“Cho tôi chút thể diện đi, tôi là bạn cũ của Canh Chử. Sau này tôi sẽ quản giáo lại thằng em này.”
Bạn cũ?
Tương Trừng hơi nghi ngờ. Nếu thực sự là bạn cũ, sao lúc ở Long Quật động anh chưa từng thấy Canh Chử liên hệ với bất kỳ ai?
Ánh mắt cậu lại liếc sang Canh Chử. Nhưng lần này anh vẫn điềm tĩnh, như thể sau bao tổn thương, đã trở nên vô cảm.
… Được rồi, hiểu rồi.
Tương Trừng giật lấy điện thoại từ tay Canh Chử, bước đến trước mặt Ninh Vũ, nở nụ cười nhẹ như gió thoảng:
“Anh bảo là bạn cũ à? Thế sao không thấy anh dạy dỗ em trai mình cho tử tế?”
Người đàn ông đầu bên kia vừa định phản ứng thì đã nghe thấy tiếng hét đau đớn đến khô khốc của Ninh Vũ – lưỡi của cậu ta… thực sự đã bị kéo xuống.
Người đàn ông vô cùng bất ngờ. Không ngờ đối phương dám làm vậy ngay trước mặt Canh Chử, mà còn là vì Canh Chử!
Canh Chử nhìn điện thoại bị giật đi, thản nhiên nói:
“Nếu không phục thì cứ tới tìm tôi. Tôi sẽ gọi Tương Trừng.”
Hắn không ngại ai muốn gây chuyện. Bởi vì nếu có ai đủ bản lĩnh giết được hắn… thì cứ việc, hắn sẽ tặng cả hành tinh này một cái bạt tai!Vừa dứt lời, điện thoại trong tay Tương Trừng đã bị Canh Chử giật lại:
“Vậy là xong, đừng liên lạc nữa.”
Dứt khoát, chặn luôn. Kết thúc.
“Được rồi, đừng để ý tới hắn nữa. Về thôi.”
Canh Chử thực ra cũng không còn quan tâm đến những người kia nữa. Trước kia, hắn từng muốn hòa thuận sống chung, nhưng thật đáng tiếc—họ vốn chẳng đi cùng một con đường.
Nhìn Tương Trừng bằng ánh mắt ánh lên niềm vui, đôi đồng tử song sắc của Canh Chử như đá quý vừa được rửa sạch, lấp lánh khác thường.
Cuối cùng, hắn cũng có một người bạn mà mình có thể hoàn toàn tin tưởng!
Vui quá trời vui rồi! O(≧▽≦)O
Tương Trừng lại cảm thấy như mình bị một con đại miêu trắng cực kỳ sạch sẽ, xinh đẹp và ấm áp ôm lấy, mặc dù nó không rụng lông—nhưng cảm giác bị “hít miêu” thế này là sao trời?!
Mũi tên đen ghim trên tứ chi Ninh Vũ được Tương Trừng thu lại, những người đi theo vội vàng cõng hắn bỏ chạy như ong vỡ tổ.
“Chúng ta cũng đừng ở đây lâu quá.”
Canh Chử nhìn căn phòng của mình, ánh mắt thoáng chút phức tạp.
Lần này… xem như hắn đã hoàn toàn cắt đứt với người ở khu A.
Tương Trừng quay lại, đưa tay ra phía hắn:
“Vậy… muốn cùng ta lang bạt thiên nhai không?”
Dù sao thì hắn cũng chẳng có chỗ ở, lại cần phải đi khắp nơi.
Canh Chử cụp hàng mi dài xuống, rồi bất ngờ nắm chặt lấy tay hắn:
“Về sau thật sự phải nhờ cậy vào ngươi rồi.”
Một khi đã cắt đứt quan hệ, hắn chẳng khác gì một cái bánh ngon — ai cũng muốn cắn một miếng. Nhưng Tương Trừng, liệu có sợ?
Làm sao mà hắn lại sợ được?
Hai người nhìn nhau cười. Nhưng ngay giây tiếp theo, bầu không khí ấm áp ấy bị một tiếng gọi từ lầu trên phá vỡ:
“Tiểu Thêm!”
Tương Trừng ngẩng đầu, nhanh chóng chạy về phía căn phòng của Pháp Già, cùng Canh Chử lao lên tầng hai.
Trong phòng, Giản Thiệu đang sốt ruột đến độ xoay vòng tại chỗ.
Pháp Già, người đang nằm nghỉ trên giường, giờ đây rên rỉ đau đớn. Hai chân của hắn lại biến thành đuôi rắn, vảy đang nhanh chóng lan lên phía trên người.
Rõ ràng là ô nhiễm bị đè nén bấy lâu đã bất ngờ bộc phát, và lần này còn nghiêm trọng hơn bao giờ hết!
Tương Trừng lập tức nhào tới, khi ấy lớp vảy đã lan tới tận eo của Pháp Già. Canh Chử cũng nhanh chóng vận dụng năng lực muốn áp chế ô nhiễm, nhưng đối phương vốn đã bị nhiễm nặng, lực lượng của hắn không phát huy được bao nhiêu.
Tương Trừng cắt một vết nhỏ trên cổ tay Pháp Già, một sợi hắc tuyến theo đó chui vào.
Thấy hắn ra tay, Giản Thiệu muốn ngăn lại nhưng cuối cùng vẫn dừng bước. Lý trí mách bảo rằng Tương Trừng sẽ không hại người.
“Trong cơ thể hắn, ô nhiễm dường như bị thứ gì đó kích hoạt… Kỳ lạ, không đúng lắm…”
Canh Chử như nhớ ra gì đó, sắc mặt lập tức tái xanh, nghiến chặt răng:
“Là máu của Ninh Vũ!”
“Năng lực của Ninh Vũ chính là: máu hắn có thể hấp dẫn tất cả dị chủng xung quanh!”
Nhưng không ai ngờ rằng, thứ máu đó lại kích thích ô nhiễm trong cơ thể Pháp Già!
Sắc mặt Tương Trừng cũng khó coi, ánh mắt hiện rõ sự áy náy:
“Là ta sai…”
“Không… không liên quan đến ngươi…”
Pháp Già vừa tỉnh lại, yếu ớt nói. Ô nhiễm vốn nằm trong người hắn, bùng nổ bất cứ lúc nào là chuyện không thể tránh.
Canh Chử vẫn cố gắng kiềm chế, nhưng sự kết hợp giữa ô nhiễm và gien khiến năng lực hắn cũng bất lực.
Đúng lúc này, Tương Trừng phát hiện một thứ bất thường.
Chính xác thì là hắc tuyến trong tay hắn phát hiện ra—
“Trong cơ thể hắn có một mảnh nhỏ của virus Nguyên! Rất nhỏ, nhưng chắc chắn là virus Nguyên!”
Giản Thiệu không rõ virus Nguyên là gì, chỉ biết nhìn Tương Trừng đầy mong đợi, hy vọng hắn có cách xử lý.
Tương Trừng quả thực có cách giảm bớt ô nhiễm trong cơ thể Pháp Già, nhưng…
“Hắn đang bùng phát ô nhiễm—trong trạng thái này thì hoàn toàn không thể lấy virus ra được.”
Tương Trừng nói:
“Bình thường, việc loại bỏ virus cũng sẽ gây bùng nổ ô nhiễm. Nhưng bây giờ hắn đã trong tình trạng bùng phát rồi… nếu còn lấy ra, thì sẽ là hai lần bùng nổ chồng lên nhau. Mà điều đó… không đơn giản chỉ là 1+1=2 đâu.”
Giản Thiệu sững người ngồi trên giường. Cậu từng nghĩ rằng Pháp Già còn hy vọng, nhưng không ngờ muốn giải độc lại phải áp chế được cơn bùng nổ trước.
Mà bây giờ, bọn họ lại đang bị chính cơn bùng nổ đó kiềm hãm đến mức không thể làm gì!
Khi tất cả đều đang rơi vào bế tắc tuyệt vọng—một giọng nói mềm mại vang lên giữa phòng:
“Miêu miêu miêu!”
Giọng nói non nớt, ngọt ngào vang lên khiến cả Tương Trừng và Canh Chử đều giật mình.
Miêu Miêu?!
Sao nó lại xuất hiện ở đây?Hai người đồng loạt quay đầu lại nhìn—liền thấy Miêu Miêu đang mặc bộ đồ búp bê, xuất hiện ở cửa phòng với hình dáng ban đầu.
Bàn chân nhỏ tí tách bước tới, Miêu Miêu nhanh chóng nhảy vọt vào lòng Pháp Già, ngay cả Giản Thiệu cũng không kịp cản.
Giây kế tiếp, nó vươn móng vuốt, ôm chặt lấy Pháp Già.
Một luồng hương thơm ngọt nhàn nhạt lan tỏa trong không khí. Kỳ lạ là, dưới mùi hương ấy, mức độ ô nhiễm trên người Pháp Già không những không tiếp tục bạo phát, mà còn dần dần giảm xuống.
Dưới sự phối hợp của Miêu Miêu và Canh Chử, cơ thể Pháp Già cuối cùng cũng ổn định lại.
Nhưng chuyện này chưa kết thúc!
Tương Trừng không có thời gian để tự hỏi tại sao Miêu Miêu lại có thể áp chế ô nhiễm. Hắn nhìn một người một mèo trước mặt, lập tức ra lệnh:
“Tăng cường áp chế! Ta muốn tiến hành lấy virus Nguyên ra khỏi cơ thể hắn.”
“Được!”
“Miêu!”
Giản Thiệu không dám thở mạnh, chỉ có thể trân trân nhìn cảnh tượng trước mặt.
Từng sợi đường cong màu đen liên tiếp chui vào cơ thể Pháp Già, đan xen lại như một con cá dài uốn lượn.
Khi sợi hắc tuyến kéo dài, chạm đến virus Nguyên trong cơ thể, Pháp Già không nhịn nổi phát ra một tiếng hét thảm!
Đau! Thật sự quá đau!
Giản Thiệu lập tức ôm chặt lấy Pháp Già, hai mắt đỏ hoe, nhìn người yêu mà đau đến thắt lòng—lại lần nữa căm hận bản thân bất lực.
Sau khi hoàn toàn bao bọc lấy virus Nguyên, Tương Trừng vận lực mạnh mẽ rút nó ra.
“Phụt!”
Một ngụm máu bắn thẳng lên mặt Tương Trừng. Một mảnh nhỏ chỉ lớn cỡ đầu ngón tay cái lộ ra trong không khí. Còn chưa kịp để mọi người nhìn rõ, Tương Trừng đã nhanh chóng nuốt chửng nó!
Ngay khoảnh khắc hắn nuốt vào, virus Nguyên liền bạo phát!
Tương Trừng ngồi phịch dưới đất, toàn thân uốn lượn co giật, cố gắng hấp thu năng lượng khổng lồ đang bùng phát trong cơ thể.
Còn Pháp Già, sau khi virus được lấy ra, lập tức được Canh Chử chữa trị—cơ thể cũng dần dần hồi phục.
Dù trong cơ thể hắn vẫn còn gen dị biến như một quả bom hẹn giờ, nhưng không còn virus Nguyên, ít nhất hắn sẽ không đột ngột hóa thành trạng thái rắn nước nữa.
Sau khi trị liệu xong, Canh Chử đã mệt đến kiệt sức. Nhưng hắn vẫn cố lết đến bên cạnh Tương Trừng, định kiểm tra xem tình trạng của đối phương thế nào.
Lúc này, từ dưới lầu bất ngờ vang lên tiếng ồn ào, khiến mọi người đều cảnh giác—bọn họ nhận ra:
Chuyện vừa rồi, rất có thể chỉ là khởi đầu của một âm mưu lớn!
“Canh Chử! Nghe nói cậu đang che giấu một con dị chủng hệ Nuốt Chửng (Engulf), mau mở cửa để bọn tôi kiểm tra! Nếu không thì…”
Giọng nói từ bên ngoài khiến ánh mắt Canh Chử tối sầm, ngay cả Giản Thiệu cũng không dám đối mặt thẳng.
“Các ngươi ở đây chờ ta một chút, ta sẽ quay lại ngay.”
Hắn đã nhận ra ai đang lên tiếng.
Sau khi nhanh chóng giúp Tương Trừng trị liệu một chút, Canh Chử nhảy qua cửa sổ xuống dưới. Giản Thiệu lo hắn một mình không đủ sức ứng phó, cũng vội vàng nhảy theo.
Pháp Già, dù đã khôi phục hình dạng con người, nhưng vẫn còn rất yếu, chỉ có thể dựa vào bên Tương Trừng mà quan sát tình hình của hắn.
Vừa nhìn thấy, hắn suýt nữa bị dọa đến bật dậy!
Trên mặt Tương Trừng lúc này đầy những hoa văn kỳ lạ, thoạt nhìn thật sự khiến người ta giật mình.
“Ngươi… còn ổn chứ?”
Tương Trừng ngồi phệt dưới đất, tiếng ồn ào bên ngoài khiến đầu hắn đau nhức.
Hắn vốn nghĩ rằng sau khi nuốt xong virus Nguyên sẽ cảm thấy no, nhưng không ngờ, chỉ một mảnh nhỏ ấy lại khiến dạ dày hắn trướng to, kết quả là giờ không những không no—mà còn rất đói!
Hắn! Đói! Đến! Phát! Điên!
Ánh mắt hắn chầm chậm dừng lại trên người Miêu Miêu—một dị chủng hệ Nuốt Chửng, năng lượng trong cơ thể tuyệt đối không ít!
Miêu Miêu bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm, lông toàn thân đều dựng đứng, run lẩy bẩy bám chặt lấy người Pháp Già.
Không chỉ Miêu Miêu cảm thấy khiếp sợ, ngay cả Pháp Già cũng vô thức cảm nhận được một tia sợ hãi trước ánh mắt đó.
Tương Trừng lúc này không còn giống người nữa, mà giống như một con mãnh thú đang đói khát, nhìn đâu cũng thấy con mồi.
“Tương… Tương Trừng, ngươi bình tĩnh một chút!”
Cùng lúc đó, bên dưới, Canh Chử và Giản Thiệu đang cố ngăn cản đám người nhà họ Ninh.
“Canh Chử, tuy cậu đối xử với đệ đệ tôi không tốt, nhưng tôi thật lòng xem cậu là bạn. Nghe lời tôi đi, chỉ cần khám xét xong là chúng tôi sẽ rời đi, tuyệt đối không làm phiền cậu nữa.”
Người lên tiếng là đại ca nhà họ Ninh, tên gọi Ninh Phó. Hắn hoàn toàn không biết mình đã bị Canh Chử kéo vào danh sách đen, còn đang ra vẻ tận tình khuyên bảo.
Nhìn thấy Giản Thiệu vừa nhảy xuống cùng Canh Chử, Ninh Phó tưởng rằng chính cậu là người đã ra tay với Ninh Vũ.
Canh Chử nghe vậy chỉ cảm thấy buồn cười đến cực điểm.
Một khi hắn nhượng bộ hôm nay, thì sau này ai cũng có thể tùy tiện đến khiêu khích hắn!
“Nếu ta nói không thì sao?”
Ánh mắt Ninh Phó nheo lại, sau đó nhìn lên cửa sổ tầng hai. Hắn vừa rồi còn nghe thấy âm thanh kỳ lạ từ đó, lại thấy ánh mắt Giản Thiệu luôn liếc lên lầu đầy căng thẳng—liền lập tức đoán được:
Trong phòng đó, chắc chắn có thứ rất quan trọng!
“Nếu vậy thì… hết cách rồi. Không biết hai người các cậu có đủ sức chống lại bọn tôi không.”
Ninh Phó là một A cấp dị năng giả, phía sau hắn còn mang theo hai người A cấp và tám người B cấp—tổng cộng 11 người, đối đầu với chỉ 2.
11 đánh 2!
“Ha!”
Canh Chử cười thành tiếng. Đến mức này rồi, hắn thật sự chỉ có thể cười.
Hắn bước một bước lên phía trước, lòng bàn tay bắt đầu tụ lực—một quả cầu ánh sáng dần dần ngưng tụ, càng lúc càng lớn.
Trên gương mặt Ninh Phó, nụ cười rốt cuộc cũng biến mất.“Canh Chử, ngươi định đồng quy vu tận thật sao?”
Phía sau Ninh Phó, đám người của hắn đã rút vũ khí, sẵn sàng nghênh chiến.
Đúng lúc không khí căng như dây đàn, một luồng áp lực khủng bố bất ngờ ập xuống, bao trùm cả sân. Trong nháy mắt, ngoại trừ Canh Chử, tất cả mọi người đều bị đè ép đến mức quỳ rạp xuống đất, không thể động đậy.
Canh Chử vừa cảm nhận được luồng khí quen thuộc đó, liền nghĩ ngay đến Tương Trừng có chuyện. Nhưng còn chưa kịp quay đầu lại, một bóng người khổng lồ từ trên trời giáng xuống, suýt nữa đè bẹp hắn.
“Đói… Đói quá…” Bên tai vang lên tiếng lẩm bẩm nỉ non khiến Canh Chử lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tương Trừng treo người trên nửa người trên của Canh Chử, hai chân quấn chặt lấy eo hắn, tay giữ lấy gương mặt hắn, đôi đồng tử xanh lục đã biến thành dọc.
Canh Chử còn chưa kịp nhìn rõ hoa văn trên mặt đối phương thì đã bị hôn bất ngờ!
Không đúng, đây căn bản không phải nụ hôn – Tương Trừng đang hấp thu lượng năng lượng virus Nguyên còn sót lại trong cơ thể hắn.
Toàn bộ cảnh tượng này… khiến Canh Chử cảm thấy như mình là thư sinh bị hồ ly tinh hút dương khí trong Liêu Trai vậy.
May mắn duy nhất là: trong trạng thái bị uy áp đè ép, không ai đủ sức ngẩng đầu để nhìn thấy chuyện xấu hổ này.
Canh Chử đành đưa tay nâng đùi Tương Trừng để hắn bám chắc hơn. Quả nhiên, cảm giác được có người đỡ, Tương Trừng cũng dần thả lỏng cơ thể.
Khoảng mười phút sau, Tương Trừng mới thoát khỏi trạng thái cực độ đói khát.
Hắn buông tay ra khỏi mặt Canh Chử, thoả mãn liếm môi một cái, đồng thời thu hồi áp lực khủng bố đang tràn ngập không gian.
Ninh Phó lần đầu tiên trong đời bị người ta ép quỳ một cách hoàn toàn như vậy. Khi ngẩng đầu lên, hắn liền nhìn thấy Canh Chử đang ôm một người trẻ tuổi – người đó hơi nghiêng đầu, chỉ để lộ một bên mắt.
Chỉ một con mắt thôi mà khiến Ninh Phó cảm giác máu toàn thân mình như sôi trào.
“Ninh gia? Ninh Vũ đại ca? À, chính là người đã gọi điện cho ta lúc trước đúng không?”
Toàn thân Ninh Phó lạnh toát – hắn hoàn toàn không ngờ “người đó” chính là kẻ trước mắt!
“Ta không đã nói rồi sao? Không phục thì đến tìm ta.”
Trước đây, khi nghe lời này qua điện thoại, Ninh Phó còn tưởng là trò đùa, nên vội vã chạy tới.
Kết quả là… quá thảm. Người này… rốt cuộc là ai?!
“Muốn sống thì cút, còn không thì chết.”
Chỉ một câu lạnh lùng vang lên, Ninh Phó lập tức dẫn người rút lui, mãi đến khi biến mất bên kia bờ sông cũng không dám ngoái đầu lại.
Đứng phía sau hai người, Giản Thiệu cảm thấy tâm trạng phức tạp. Hai người kia… có cần phải trắng trợn vậy không?
Quan trọng hơn, hắn bỗng thấy mình lúc trước đứng sai vị trí rồi – xem tư thế bây giờ thì rõ ràng Canh Chử mới là “top”!
Lại nhớ tới cảnh từng thấy ở khách sạn, đầu Giản Thiệu không khỏi vang lên một câu: “Hút dương khí~”
Không thể không nói, câu đó… thực sự rất hợp với tình cảnh lúc này!
Tương Trừng được thả xuống đất, nhưng vẫn ôm chặt eo Canh Chử, không chịu buông.
Canh Chử muốn lui lại nhưng không được – đối phương nắm chặt áo hắn.
“Vẫn… chưa… ăn… no!”
Tương Trừng ngẩng đầu, ánh mắt như dã thú đói khát, nhìn Canh Chử chằm chằm như con mồi, cứ như nếu không được cho ăn, thì không cho đi!
Canh Chử cảm nhận ánh nhìn xung quanh, biết rõ từ nay về sau chắc chắn sẽ bị hiểu lầm!
Nhưng thực tế là… bọn họ thật sự chỉ là bạn bè thuần khiết mà thôi!
Chương 40: Một màn tuyệt vọng
“Ha ha, bạn bè thuần khiết?”
Quan Vũ và Trương Phi nghe xong suýt nữa bật cười. Không cần bọn họ nói, ngay cả Giản Thiệu cũng không tin nổi kiểu “tình bạn” giữa Quan Vũ với Triệu Vân mà thân mật đến thế.
Đối diện với ánh mắt trêu chọc đầy ẩn ý của Giản Thiệu, Canh Chử cảm thấy vô cùng bực bội.
Một phần năng lượng virus Nguyên hiện vẫn đang trong cơ thể hắn – chuyện này hắn đâu có cách nào khác! Lẽ nào còn có cách nào để rút ra an toàn hơn?
Giản Thiệu vẫn giữ nụ cười “tao nhã mà đáng đánh đòn” kia, khiến Canh Chử nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng lạnh lùng cười:
“Ngươi cái đồ ***. Có bản lĩnh thì sau này đừng nhờ ta trị liệu nữa!”
Lời này nghe như đùa, nhưng Giản Thiệu vẫn còn muốn mạnh miệng – chưa kịp nói gì thì Canh Chử đã tung chiêu tối thượng:
“Nói thêm một câu, ta sẽ không trị liệu cả Pháp Già nữa!”
Ngọa tào! Giận chó đánh mèo!
Chỉ cần nhắc đến Pháp Già, Giản Thiệu lập tức mềm lòng. Gương mặt “khốc ca” (cool boy) của hắn trong nháy mắt trở nên u ám.
Trở lại trong phòng, Tương Trừng bế Miêu Miêu từ tay Pháp Già, ôm vào lòng cọ cọ để làm dịu cảm giác đầy bụng khó chịu vì ăn quá nhiều năng lượng trong một lần.
Pháp Già lặng lẽ liếc hắn vài cái, ánh mắt có chút mâu thuẫn, nhưng cuối cùng cũng không hỏi gì.
Vì chuyện Ninh gia vừa rồi, ai cũng thấy rõ nơi này không còn an toàn. Giản Thiệu và Pháp Già đều đoán được đám người đó đến là để tìm Miêu Miêu.
Nhưng Miêu Miêu từng cứu Pháp Già, nên hai người quyết không tiết lộ chuyện này ra ngoài.
Vì thế, bốn người họ tự nhiên hợp thành một đội – đồng sinh cộng tử, cùng vượt qua thời kỳ hỗn loạn sắp tới.“Vậy, chúng ta sẽ đi đâu?” Nếu không thể ở lại chỗ này nữa, họ phải tìm một nơi mới để đến.
Trước câu hỏi này, Tương Trừng giơ tay ra hiệu rằng hắn muốn kiếm tiền — điểm đến chính là nhà đấu giá ở chợ quỷ.
Giản Thiệu và Pháp Già liếc nhìn nhau, cũng chẳng có ý kiến gì, bèn quyết định đi theo kế hoạch của Tương Trừng.
“Nhưng ta có chuyện này phải nói với mọi người…” Lúc này, Pháp Già lên tiếng.
Khi ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn, Pháp Già cười khổ: “Sau này ta có thể sẽ tiếp tục bị truy sát… Người đuổi giết ta là… viện nghiên cứu.”
Giản Thiệu lập tức thấy đau lòng, không cần hỏi cũng biết vì sao Pháp Già lại bị truy sát. Hắn đâu có lỗi gì…
Hai người quay sang nhìn Tương Trừng và Canh Chử, muốn biết thái độ của họ. Ai ngờ lại thấy hai gương mặt… cực kỳ bình tĩnh.
“Hai người… không thấy bất ngờ sao?”
Tương Trừng nhún vai, chỉ vào Canh Chử: “Không sao, hắn cũng đang bị người ta truy sát mà. Quen rồi. Một mạng với mười mạng thì có gì khác đâu.”
Giản Thiệu giật khóe mắt. Đừng có nói chuyện truy sát kiểu như… nợ nhiều rồi thì chẳng còn lo nữa chứ!
Chó không chê mèo lắm lông, nếu ai cũng bị truy sát thì… đơn giản là cùng nhau đi đường thôi.
Tương Trừng mở bản đồ điện tử ra, dựa theo các nhiệm vụ treo thưởng trên bảng tổng hợp, tính toán chọn tuyến đường phù hợp nhất.
Nhưng ngay khi họ trải bản đồ ra trước tường, bé mèo vốn đang ngoan ngoãn nằm trong lòng Tương Trừng bỗng nhiên trở nên kích động.
“Meoooo!!” Nó gào lên đầy cảnh giác, rồi đột ngột lao vào một điểm trên tường — bốp, đầu đập trúng tường cái rầm.
“Miêu miêu!?” Mèo con vô cùng phẫn nộ, móng vuốt gõ loạn lên sàn nhà, sau đó nhảy vọt lên bàn, dùng hai móng kẹp lấy cây bút và viết một dòng chữ trên giấy.
Giản Thiệu và Pháp Già hoàn toàn sững sờ — không ngờ sinh vật này lại có thể… viết chữ!?
Nhưng giây tiếp theo, ai nấy đều trở nên nghiêm trọng. Bởi vì dòng chữ kia là một cảnh báo:
[Ở đây có một khối vật thể bẩn thỉu rất rất nhỏ do bọn họ thả ra.]
“‘Vật thể bẩn’ ở đây hẳn là chỉ virus Nguyên, còn ‘bọn họ’… chắc là người của viện nghiên cứu.” Canh Chử trầm giọng.
Nghe vậy, cả nhóm đồng loạt quay sang nhìn Tương Trừng — hắn đang vô cùng hứng thú.
“Thú vị thật đấy,” Tương Trừng nhếch môi, “Trước kia trong tổ của Thiên Thủ Dị Chủng và trên người Pháp Già, chúng ta cũng tìm thấy hai mảnh nhỏ. Xem ra, viện nghiên cứu đã hoàn toàn phân giải virus Nguyên.”
Nghe đến đây, Giản Thiệu lập tức nhớ lại những trận chiến trước đó. Có vẻ lúc ấy họ đã tìm thấy gì đó nhưng không nói với mình. Nhưng nghĩ lại thì lúc đó mọi người còn chưa thân quen, bây giờ đã thành đồng đội, có chia sẻ cũng hợp lý.
Canh Chử liếc nhìn biểu cảm của Giản Thiệu. Không thấy có dấu hiệu bất mãn nào, hắn mới yên tâm thu lại ánh mắt.
“Nơi đó… là khu R.” Tuy khoảng cách rất xa, nhưng nếu viện nghiên cứu thực sự đang lợi dụng virus Nguyên để làm chuyện mờ ám, họ nhất định phải đến đó — thu dọn sạch sẽ, xem viện nghiên cứu còn dám làm gì nữa không!
Xác định mục tiêu xong, cả nhóm trở về phòng nghỉ ngơi, chuẩn bị xuất phát vào sáng mai.
Tương Trừng lặng lẽ đi theo sau Canh Chử về phòng, vừa vào cửa đã thấy… cái đuôi bám theo phía sau vẫn chưa chịu dứt ra, lại còn nhìn hắn với ánh mắt mong chờ.
Canh Chử nhịn không được bật cười: “Ngươi lại muốn gì nữa? Vừa rồi không phải đã hút một vòng rồi sao?”
Hắn đứng chắn trước cửa, không cho vào. Nhưng hắn đánh giá thấp quyết tâm… ăn no của Tương Trừng.
Chỉ thấy hoa mắt một cái, Canh Chử đã bị Tương Trừng ném lên giường. Tiếng cửa đóng sầm cũng chặn luôn đường kêu cứu của hắn.
“Còn chưa đủ, mau cho ta hút thêm một ngụm!”
Canh Chử vội che miệng hắn lại. Đôi mắt Tương Trừng lúc này đã dần chuyển sang hình dựng thẳng, áp lực sợ hãi lan tỏa toàn thân. Cảm giác như một dã thú đang lặng lẽ dò xét từng tấc da thịt của con mồi.
“Khoan đã! Ta rốt cuộc… tại sao trong người lại có thể chứa nhiều năng lượng như vậy chứ!” Hắn thật sự không hiểu nổi!
Tương Trừng khóa ngồi trên người Canh Chử, nheo mắt đánh giá hắn. Thực ra hắn cũng không rõ, bởi trong cơ thể Canh Chử không có virus Nguyên — thế nhưng lại có thể tích trữ năng lượng của virus?
“Đừng nghĩ nhiều, để ta hút no đã, bằng không giữa đường đói bụng, chẳng lẽ lại đi hút người khác?” Giọng hắn trầm thấp, vừa nói vừa đè hai tay Canh Chử lại, cúi đầu ngăn luôn lời phản kháng.
Canh Chử bị ép đến không thốt nên lời, lại nhớ tới mấy câu bậy bạ Giản Thiệu nói ban chiều, trong lòng không hiểu sao trào lên cảm giác… kỳ lạ.
Hô hấp trong phòng càng lúc càng dồn dập, khiến hắn cũng có chút hưng phấn. Đến khi Tương Trừng cuối cùng cũng buông ra, Canh Chử lập tức đẩy mạnh hắn ra khỏi người mình.
Tương Trừng mất thăng bằng, lăn xuống đất: “Auuu!”
“Oái! Mông ta đau quá!”
“Cút ra ngoài!” Chưa kịp đứng dậy, đã nghe thấy giọng quát giận dữ của Canh Chử — tiếp theo liền bị người xách cổ… ném thẳng ra khỏi phòng.Vừa hay, cảnh tượng này lại bị Giản Thiệu bắt gặp.
Nhìn thấy Tương Trừng quần áo có chút xộc xệch, Giản Thiệu lại nở nụ cười hàm ý sâu xa như lần trước: Hắn đã nói rồi, Quan Vũ sẽ không hôn môi Triệu Vân, càng không thể làm thế với Trương Phi!
Trong phòng, Canh Chử nhìn lại cơ thể mình có chút biến hóa, trong đầu cứ lặp đi lặp lại cái tên “Quan Vũ”, “Triệu Vân”, “Trương Phi”, sắc mặt lập tức đen thui như đáy nồi.
Sáng hôm sau, khi mọi người vừa thức dậy liền phát hiện Canh Chử cả người phủ đầy hắc khí, tâm trạng có vẻ vô cùng bực bội!
“Nhìn gì mà nhìn! Còn không mau xuất phát? Chẳng lẽ còn đợi ta ba mời bốn rước?” Vừa sáng sớm đã bị người nào đó trút giận, Giản Thiệu còn tưởng sẽ tức điên, nhưng khi thấy ánh mắt Canh Chử vừa “hằm hè” lại vừa len lén nhìn về phía Tương Trừng, cơn giận lập tức tan biến.
Được rồi, được rồi! Không dám giận người mình thích nên giận chó đánh mèo chứ gì!
Bốn người chia nhau lên xe, men theo bản đồ tiếp tục lên đường tiến về R khu.
Trên đường, Tương Trừng phát hiện thái độ Canh Chử đối với mình càng lúc càng kỳ lạ — cái gọi là “mặt mũi đen sì” mỗi ngày một nghiêm trọng.
“Ngươi bị trúng độc à?” Tương Trừng cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi.
Canh Chử tức muốn hộc máu, nhưng lại không biết nên giận vì cái gì. Rõ ràng giữa họ chỉ là đồng đội bình thường, chuyện lúc đó... khụ, đàn ông với nhau, đụng phải chút cũng là chuyện thường mà thôi!
Sau khi tự thuyết phục mình như vậy, giấc ngủ ban đêm của Canh Chử cũng dần tốt lên, trạng thái cũng hồi phục bình thường.
Có điều, ánh mắt trêu chọc của Giản Thiệu vẫn khiến hắn muốn đào lỗ chui xuống.
Sau mấy ngày rong ruổi đường dài, cuối cùng họ cũng đến được Q khu. Theo kế hoạch, họ sẽ nghỉ lại một đêm ở đây, sáng mai chỉ cần chạy thêm năm tiếng nữa là tới R khu.
Nhưng ngay khi vào thành, cảnh tượng đập vào mắt khiến ai nấy đều sững sờ.
Khắp nơi đều là dị năng giả bị thương, nhiều người còn chảy máu, miệng vết thương trông như vừa bị tấn công không lâu. Hơn nữa, những vết thương này không giống như do dị chủng thông thường gây ra.
Giản Thiệu lập tức đi tìm người hỏi han, nhanh chóng biết được một tin chấn động:
“R khu bị dị chủng bao vây! Những người này là chạy thoát ra được!”
“Dị chủng vây thành?!”
Canh Chử, Pháp Già và Tương Trừng đều sững sờ, khó tin nhìn nhau.
Chỉ có Tương Trừng là vẫn bình tĩnh, không hiểu vì sao mọi người lại kinh ngạc như vậy.
Canh Chử hít sâu một hơi, giải thích cặn kẽ:
“Dị chủng vây thành đã hơn chục năm nay không xảy ra nữa. Các khu đều có tường thành bảo vệ kiên cố, hơn nữa ở những nơi dị chủng đông đúc, sẽ có lực lượng chuyên biệt trấn giữ — giống như Long Khô Động vậy.”
Long Khô Động — nói là cấm địa của khu S, thực tế là vùng cấm của cả quốc gia. Dị chủng ở đó rất nhiều và đa dạng, chỉ những ai có giấy thông hành do hệ thống thu dụng cấp phát mới được vào.
Tương Trừng từng vào đó theo nhóm trộm đạo, cũng chính vì họ không có giấy thông hành.
Mèo Miêu từng dẫn họ đến một nơi gọi là "Nguyên Nguyệt Chi Sâm" — một khu vực còn nguy hiểm hơn cả Long Khô Động. Nếu R khu thật sự bị dị chủng vây thành, chỉ có thể chứng tỏ rằng: Đội trấn thủ của Nguyên Nguyệt Chi Sâm đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
Mấy người bàng hoàng. Tuy họ có hiềm khích với viện nghiên cứu, nhưng đội trấn thủ lại là lực lượng quân chính quy, không liên quan gì đến viện nghiên cứu.
Không có những người đó ngày đêm canh giữ các khu vực nguy hiểm, nhân loại có lẽ đã sớm không thể sinh tồn nổi.
Tối đó, họ tìm một khách sạn nghỉ chân, đồng thời cùng nhau thảo luận về tình hình dị chủng vây thành.
“Dù sao đi nữa, R khu là nơi chúng ta nhất định phải tới.” — Canh Chử là người đầu tiên tỏ thái độ dứt khoát.
Pháp Già và Giản Thiệu dù cảm thấy nguy hiểm, nhưng nghĩ đến những gì Miêu Miêu viết về virus Nguyên, cũng không thể không đối mặt. So với dị chủng vây thành, virus Nguyên còn đáng sợ hơn nhiều.
Lúc này, Tương Trừng chợt nêu ra một nghi vấn:
“Các ngươi không thấy trùng hợp sao? Vừa lúc chúng ta quyết định đến đó, thì nơi đó lại phát sinh chuyện lớn như vậy?”
Qúa đúng lúc — khiến người ta không khỏi nghi ngờ đây có phải là do người làm ra?
Nếu là người làm… thì ắt không thoát khỏi liên quan đến viện nghiên cứu.
Mọi người đồng loạt cười lạnh — tính nết của viện nghiên cứu thế nào, ai hiểu rồi thì đều rõ cả.
“Dù sao thì, chúng ta cứ làm theo kế hoạch ban đầu là được.” Giản Thiệu nói xong, bỗng quay đầu nhìn Canh Chử một cái.
Vừa liếc mắt, Canh Chử lập tức hiểu tên này lại định giở trò gì.
“Nói thật đi, Tương Trừng… hiện giờ ngươi no chưa?”
Chuyện Tương Trừng hấp thu năng lượng từ virus Nguyên vốn đã không còn là bí mật. Trên đường đi, mỗi khi gặp dị chủng, hắn đều giết rồi hấp thu ngay tại chỗ.
Tất nhiên, có Canh Chử ở bên, hắn cũng không đến mức phải ăn tươi nuốt sống nữa.
Lần này dị chủng bao vây thành, chắc chắn số lượng sẽ lên tới hàng ngàn. Trong tình huống đó, liệu Tương Trừng có đột nhiên cảm thấy đói bụng không?
Tương Trừng… chính hắn cũng không chắc.
Bị Giản Thiệu hỏi vậy, trong lòng hắn hơi chột dạ, theo bản năng quay sang nhìn Canh Chử.Thấy mục đích của mình đã đạt được, Giản Thiệu cũng không ở lại làm phiền nữa, kéo tay mối tình đầu của mình – Pháp Già – vui vẻ quay trở lại phòng bên cạnh.
Vừa bước vào cửa, Pháp Già liền giơ tay vỗ nhẹ lên đầu Giản Thiệu:
“Làm ơn bớt nghịch một chút đi. Đừng chọc Canh Chử tức lên thật đấy, đến lúc ngươi bị thương còn phải dựa vào hắn cứu chữa.”
Giản Thiệu vòng tay ôm lấy Pháp Già từ phía sau, dụi mặt lên vai cậu, cười nói:
“Sợ gì chứ? Ta đây là đang giúp bọn họ mà. Ngươi xem bộ dạng Tương Trừng kìa, nhìn là biết còn chưa thông suốt.”
Pháp Già hơi nhức đầu. Vấn đề đâu phải chỉ là thông hay không thông suốt…
Dù không nói ra, nhưng cả hai đều rất chắc chắn: Tương Trừng không phải nhân loại. Nếu đã không phải người, thì vì sao lại có phản ứng tình cảm với con người?
Trong lòng Pháp Già có chút lo lắng cho Canh Chử. Cậu có thể nhận ra, Canh Chử ngày càng để tâm đến Tương Trừng. Nếu như đối phương không muốn nói ra sự thật…
Giản Thiệu cũng im lặng, siết chặt vòng tay quanh Pháp Già:
“Được rồi, nghe lời ngươi.”
Hắn vùi đầu vào hõm vai Pháp Già. Trong những khoảnh khắc không có ai khác, Giản Thiệu lại trở nên đặc biệt quấn quýt, như thể đang cố bù đắp cho khoảng thời gian xa cách trước đây.
Pháp Già không từ chối. Cậu chưa từng từ chối bất kỳ yêu cầu nào của Giản Thiệu.
Chỉ là… chính cậu trong lòng cũng có chút mê mang. Nếu cứ mãi buông xuôi thế này… liệu có thật sự tốt không?
Bên kia, Canh Chử nhìn Tương Trừng đang ngồi trên người mình, trên mặt hiện rõ vẻ chần chừ.
Thực ra khi nãy hắn đã định từ chối… Nhưng mà… Khi Tương Trừng nhìn hắn với ánh mắt hào hứng kia, hắn thật sự rất khó nói “không”.
Huống hồ… với tư thế hiện tại của Tương Trừng… lại càng khó từ chối hơn.
“Ngươi làm cái gì mà ra cái vẻ miễn cưỡng như vậy?” – Tương Trừng không hiểu nổi. – “Sớm hút năng lượng ra khỏi cơ thể ngươi chẳng phải chuyện tốt sao?”
Canh Chử nhìn ánh mắt mờ mịt của Tương Trừng, tâm trạng bỗng trở nên hụt hẫng.
“…Không có gì. Đúng rồi, ngươi có thể hút máu đúng không?”
Tương Trừng hơi ngẩn ra. Có thể thì có thể… nhưng hút máu sẽ gây tổn hại nhiều hơn cho thân thể Canh Chử so với việc hút qua miệng.
“Vậy hút máu đi.” – Canh Chử cảm thấy đầu óc mình đang hỗn loạn. Có lẽ nên chọn một cách làm đau một chút để bản thân tỉnh táo lại.
Nhưng lựa chọn này lại khiến Tương Trừng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cậu đứng lên, cau mày nhìn Canh Chử một hồi lâu, rồi mới khẽ nói:
“Thôi đi. Làm vậy không tốt cho thân thể ngươi.”
Dù Canh Chử là một Càng sư, nhưng Tương Trừng vẫn không muốn dùng phương thức đó với hắn.
Đợi thêm một thời gian, có khi cậu sẽ nghĩ ra được cách thứ ba…
Nhìn Tương Trừng rời khỏi, trong lòng Canh Chử càng thêm hụt hẫng.
Chính hắn cũng không biết mình đang giận dỗi cái gì… Thực ra Tương Trừng nói đúng, hút hết năng lượng kia ra là chuyện tốt cho hắn mà.
Canh Chử thở dài một hơi, trong lòng chỉ thấy phiền muộn.
Nhưng cho dù phiền thế nào, đến sáng hôm sau khi ra khỏi khách sạn, trên mặt hắn vẫn hoàn toàn không lộ ra chút cảm xúc tiêu cực nào.
Lần này bọn họ ngồi xe của Giản Thiệu, tiếp tục hướng về R khu.
Trên đường đi, họ gặp không ít Thu dụng giả bị thương đang chạy trốn, phần lớn đều chạy tới Q khu.
Có lúc, phía sau bọn họ còn bị vài con dị chủng bám đuôi. Mỗi lần như vậy, Tương Trừng đều ra tay giải quyết.
Cứ như thế, không bao lâu sau, cả nhóm đã đến một vùng đồng bằng cách R khu khoảng 30km.
Từ nơi này, họ đã có thể trông thấy bên ngoài cổng thành R khu – dị chủng tụ tập kín đặc, tầng tầng lớp lớp như sóng biển.
Ba người còn lại đều phát hiện có điều không ổn.
“Số lượng này… quá nhiều rồi!” – Giản Thiệu trầm giọng nói.
Nguyên Nguyệt Chi Sâm tuy là cấm địa, nhưng dị chủng trong đó cũng không bao giờ vượt quá 3000 con. Kể cả cộng thêm đám dị chủng cấp thấp ở vùng ven, nhiều lắm cũng chỉ hơn 10.000 con.
Nhưng ở đây… Nhìn từng đợt từng đợt dị chủng kéo đến như triều dâng, rõ ràng không chỉ có 10.000!
“Sao đám Thu dụng giả kia không nói gì về chuyện này?” – Giản Thiệu cau mày, sắc mặt rất khó coi. Trên đường đến đây hắn đã dò hỏi khá nhiều, nhưng không ai nhắc đến điều này.
Canh Chử là người đầu tiên trấn định lại:
“Chỉ sợ chính bọn họ cũng không biết. Có lẽ đám dị chủng này mới vừa tụ tập đến trong thời gian gần đây.”
Nghe vậy, lòng Giản Thiệu và Pháp Già chùng xuống. Nếu thật là thế… Vậy trận "dị chủng vây thành" lần này tuyệt đối không phải là chuyện ngoài ý muốn.
“Còn một vấn đề nữa.” – Giản Thiệu trầm giọng – “Chúng từ đâu tới?”
Canh Chử mở bản đồ ra, xem kỹ tất cả khu vực do Thu dụng giả đánh dấu ở vùng phụ cận, sắc mặt càng lúc càng nghiêm trọng.
“Nếu tất cả những con dị chủng này đều từ khu vực xung quanh kéo đến… Vậy có khả năng toàn bộ dị chủng trong phạm vi 100km đều đã tụ về đây rồi.”Số lượng dị chủng đông đến vậy bao vây R khu, Canh Chử không dám tưởng tượng R khu có thể trụ vững được bao lâu!
Ngay lúc này, vẫn chưa kịp phản ứng, Tương Trừng đột nhiên lao về phía trước, bắt được một con dị chủng ngoài vòng ngoài.
Con dị chủng này thuộc cấp độ Danger, thân hình giống như mèo, bị Tương Trừng nhấc lên như vật nhỏ.
Hắn mặt lạnh lùng, gãy luôn cốt tay chân con dị chủng, rồi quan sát kỹ một hồi mới ra tay kết liễu.
Trở lại bên ba người, trong mắt Tương Trừng mang theo sự quả quyết:
“Bọn chúng bị khống chế hoàn toàn, không còn chút tư duy nào.”
Dị chủng vốn có tư duy, tuy phần lớn bị giết hoặc khống chế, nhưng không thể phủ nhận chúng vẫn còn ý thức nhất định.
Đặc biệt những con dị chủng cấp cao, tư duy càng giống người hơn.
Con Danger mà Tương Trừng bắt được giống như một đứa trẻ năm sáu tuổi về chỉ số thông minh, nhưng kiểm tra kỹ thì nó hoàn toàn bị kiểm soát, không hề có ý thức riêng.
“Có phải bị điều khiển theo một mệnh lệnh nào đó không?” Giản Thiệu đoán.
Tương Trừng cũng không thể chắc chắn, nhìn đám dị chủng dày đặc trước mặt, nếu cậu lao vào một mình, e là không thể xử lý hết được.
Dù là con dị chủng thấp nhất, Tương Trừng cũng chưa từng xem thường.
“Nếu muốn giải quyết ổn thỏa trận này, chỉ có chúng ta là không đủ. Phải nhanh chóng truyền tin về Thu dụng sở, để họ điều thêm người tới hỗ trợ!”
R khu có hơn mười mấy vạn người, phần lớn là dân thường. Nếu thành phố bị công phá…
Hậu quả sẽ rất thảm khốc, không thể tưởng tượng nổi.
Pháp Già nhanh chóng truyền tin về Thu dụng sở, lập tức có rất nhiều Thu dụng giả tụ tập đến xem xét tình hình.
Tuy nhiên, đám Thu dụng giả này cũng không hoàn toàn tin tưởng, vì chuyện dị chủng vây thành đã hơn mười mấy năm nay chưa từng xảy ra.
Nhưng khi tin tức vừa truyền đến, nhìn thấy thông tin là do một Thu dụng giả cấp B gửi đi – loại Thu dụng giả cao cấp, thường không đùa giỡn với thông tin như vậy – thì mọi người bắt đầu chú ý.
Giản Thiệu cũng bước lên phụ họa, xác nhận R khu thật sự đang bị dị chủng vây.
Có một Thu dụng giả cấp B, một Thu dụng giả cấp A đứng ra làm minh chứng, gần như không thể sai được. Nếu có ai dám phát tán tin giả, chắc chắn sẽ bị xử lý nghiêm khắc.
Chẳng bao lâu, dưới sự can thiệp của Pháp Già, nhiều Thu dụng giả cấp C và D cũng tham gia bình luận, phần lớn trong số họ vốn đang làm nhiệm vụ gần nguyên nguyệt chi sâm, không ngờ dị chủng ở đó nổi loạn suýt chút nữa khiến họ chết thảm.
Với những bằng chứng ấy, mọi người mới dần tin vào tin tức.
Nhưng phía Thu dụng sở lại không có bất kỳ động tĩnh gì, điều này làm Giản Thiệu và mọi người không khỏi nghi ngờ.
“Đừng để lúc đó phát hiện Viện nghiên cứu và Thu dụng sở đang câu kết với nhau thì phiền toái lắm.” Canh Chử cau mày, cảm thấy chuyện này rất bất thường.
Cậu cất điện thoại, lại nhìn về phía trước, số lượng dị chủng đông đúc như vậy, làm sao giải quyết bây giờ đây?
Tương Trừng xoa eo, ánh mắt trở nên sắc bén, tầm nhìn nhanh chóng mở rộng ra rất nhiều.
Chợt cậu phát hiện một bóng người quen thuộc.
“Ngọa Tào! Canh Chử! Dung Quát cũng đang ở đó! Hắn bị bao vây rồi!” Cậu nhìn thấy Dung Quát đứng ở tường thành phía trước, không chỉ có hắn, còn vài Thu dụng giả khác cũng bị dị chủng vây quanh.
Nghe thấy tên quen, mắt Canh Chử mở to kinh ngạc:
“Hắn cũng ở đây sao?”
Ai mà biết được!
Hai người không quen Dung Quát, nhưng nghe giọng điệu Tương Trừng, chắc chắn hắn là người quen.
“Hắn bị bao vây… các ngươi tính sao cứu người?” Giản Thiệu nhìn cảnh tượng ấy, cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.
Hắn vốn hiếu chiến, nhưng không có nghĩa muốn chết vì chuyện này.
Vừa dứt lời, Tương Trừng và Pháp Già đồng thanh:
“Phá vây đi!”
Hai người trao nhau một cái liếc, rồi nở nụ cười điên cuồng:
“Cùng lắm thì thất tiến thất xuất!”
Thất tiến thất xuất – giống như Triệu Vân cứu A Đấu vậy.
Canh Chử giờ đây nghe đến cái tên Triệu Vân là phát PTSD nhẹ luôn. Trước thì có Giản Thiệu nhắc đến Triệu Vân với Quan Vũ, giờ đến hai kẻ điên thất tiến thất xuất đi cứu người…
“Giản Thiệu! Đầu tôi đau quá!” Canh Chử cầu xin, “Làm ơn bình tĩnh chút đi!”Chương 41 - Đòn Quyết Định!
Nhìn thấy bị dị chủng vây quanh, mấy người kia gần như không thể cầm cự thêm nữa, Tương Trừng cùng Pháp Già xoa xoa tay, háo hức muốn xông vào giải cứu.
Nhưng Canh Chử ngăn lại: “Mọi người bình tĩnh, nếu chỉ lao vào một phía thì không thể cứu được bọn họ thoát ra. R khu đã bị phong tỏa hoàn toàn, cứu được rồi cũng không biết đem họ đi đâu.”
R khu đã bị phong tỏa nghiêm ngặt, nghĩa là không ai có thể vào trong. Nếu dị chủng đuổi sát phía sau, dù là Tương Trừng cũng khó lòng xử lý hết.
Lời Canh Chử rất có lý, nhưng nếu không hành động ngay, Dung Quát chắc chắn sẽ chết.
Giản Thiệu mở bản đồ ra, đối chiếu tình hình xung quanh rồi đưa ra phương án cho Tương Trừng: “Nếu cứu người, có thể dẫn họ chạy về phía nguyên nguyệt chi sâm. Tôi và Tương Trừng đi cứu, còn Canh Chử với Tiểu Thêm sẽ làm hậu thuẫn, đồng thời bố trí bẫy ở phía sau.”
Pháp Già ngay lập tức phản đối: “Không, ta và Tương Trừng đi thôi. Hai người phối hợp trước sau sẽ ăn ý hơn.”
Giản Thiệu lo lắng Pháp Già còn thương tích, nhưng anh ta rất kiên quyết: “Thân thể ta giờ không sao, có Tương Trừng bảo vệ thì không xảy ra chuyện gì.”
Tương Trừng gật đầu đồng ý, không thể để Pháp Già một mình.
Dù Canh Chử hơi cau mày nhưng cũng đồng ý phương án này.
Tương Trừng tận dụng đôi cánh bướm dị chủng, dẫn Pháp Già bay thẳng tới gần Dung Quát, đồng thời bắn rải lân phấn làm phân tán dị chủng.
Giản Thiệu thấy bóng họ rời đi, lòng nóng như lửa đốt, vung tay nắm chặt cửa xe, tức giận hỏi Canh Chử: “Sao Pháp Già lại nhất quyết theo Tương Trừng đi cứu? Không phải người bình thường đâu!”
Canh Chử giải thích về Hồ Điệp Tiểu Thư, người bị Chu gia cải tạo thành bướm dị chủng, khiến Giản Thiệu mắt đỏ hoe.
Anh hiểu vì sao Pháp Già lại nhất quyết đến đó — nơi đó có những người giống anh, nạn nhân như Pháp Già. Bi kịch này khiến anh ta không thể làm ngơ.
“Hy vọng bọn họ bình an trở về.” Giản Thiệu thở dài rồi lái xe hướng về nguyên nguyệt chi sâm.
Bên kia, Tương Trừng bay với tốc độ cực nhanh tới vị trí Dung Quát. Pháp Già đi đầu phát ra sóng âm đặc biệt, khiến dị chủng xung quanh phải ngừng lại nghe theo.
Đây chính là lúc Dung Quát và đồng đội được thở một chút. Một người trong nhóm suýt mất mạng vì dị chủng giác cấp đâm trúng, may được đồng đội cứu kịp.
Tương Trừng lập tức dùng mũi tên đen bắn xối xả vào dị chủng, khiến nhiều con dị chủng đầu bị xuyên thủng.
Cảnh tượng khiến Dung Quát và mọi người kinh ngạc, thậm chí có chút ngỡ ngàng.
“Tới nguyên nguyệt chi sâm mà chạy!” Tương Trừng ra lệnh, anh và Pháp Già phân chia nhiệm vụ: một người mở đường, một người bảo vệ phía sau.
Tương Trừng chịu áp lực lớn nhất ở phía sau, nhưng anh vẫn dũng cảm cầm chân dị chủng.
Pháp Già dùng sóng âm và vũ khí hỗn hợp công kích liên tục, bảo vệ người bị thương đi theo phía sau.
Dung Quát vốn không tin tưởng Tương Trừng, nhưng giờ anh biết Tương Trừng thật sự đến cứu mình.
“Đi thôi! Theo lời hắn, chạy về nguyên nguyệt chi sâm. Ở đó sẽ có người đón tiếp!” Dung Quát hô to, bất chấp Canh Chử đang đứng đợi trước đó.
Mọi người không quen biết Tương Trừng hay Pháp Già, nhưng thấy có người tới cứu mạng, ai cũng không do dự mà theo sau.
Dung Quát người ít thương nhẹ nhất nên được cõng trên tay, còn người bị thương nặng nhất do Pháp Già dẫn đầu che chắn.
Dung Quát lo lắng nhìn Tương Trừng nhiều lần, nhưng Pháp Già cảnh báo: “Đừng nhìn hắn nữa, ở đây nếu đến Tương Trừng cũng không thoát, vậy nên hãy tập trung bảo vệ chính mình.”
Dung Quát hiểu, tập trung bảo hộ đồng đội.
Tương Trừng giết từng con dị chủng một, máu bắn tung tóe dính đầy mặt anh. Ban đầu còn chịu được, nhưng khi máu của nhiều loại dị chủng hòa lại thành mùi kỳ lạ thì bắt đầu kích thích giác quan.
Anh cảm thấy thơm, thèm muốn… muốn ăn tất cả!
Mắt Tương Trừng đỏ hoe, cố kìm nén nội tâm xao động, tiếp tục xé xác dị chủng phía sau.
Vì phải chiến đấu gần, Tương Trừng không tiện dùng cung, đành dùng tay không tấn công dị chủng.
Phần lớn dị chủng ở đây đều là cấp Danger, không quá khó với anh. Nhưng khi mười mấy con Disorder xuất hiện truy sát, tình hình trở nên căng thẳng hơn.
May có Pháp Già bên kia không bị Disorder truy đuổi, giúp nhóm dần tách được khoảng cách.
Để đảm bảo Dung Quát và đồng đội an toàn, Tương Trừng cố kéo dị chủng ra xa.
Khi nhóm đã tạm thoát, Tương Trừng định làm một trận thật lớn cho dị chủng biết tay.
Pháp Già dẫn nhóm lên cao điểm, quay lại nhìn thấy Tương Trừng đang đứng trên đống dị chủng, vẫy tay cho anh tiến về phía trước.
Dị chủng bủa vây nhiều đến đáng sợ, có cả Disorder cấp cao.
Pháp Già muốn quay lại giúp nhưng nghĩ tới Tương Trừng đang dũng cảm chiến đấu thì cắn răng nói: “Đừng quay lại, tiếp tục đi! Có người đợi chúng ta ở nguyên nguyệt chi sâm.”